Vẻ mặt vui mừng của ông Bình khi nói chuyện với muông thú. |
"Chỉ có ở rừng tôi mới được là chính mình. Những âm thanh tôi phát ra chúng đều hiểu cả, tất nhiên những gì chúng thể hiện tôi cũng hiểu. Nếu không có chúng làm bầu bạn chắc tôi buồn chết mất". Người đàn ông dị thường này tâm sự.
Khả năng giao tiếp với muông thú
Cánh rừng già ở bản Tra (xã Toàn Sơn, Đà Bắc, Hòa Bình) xưa nay nổi tiếng thâm u bởi những câu chuyện liêu trai người ta thêu dệt. Chính vì thế, chẳng mấy ai dám bén mảng đến đây dù ngày hay đêm. Nắng đã lên lưng chừng núi nhưng khắp cánh rừng vẫn chìm trong sương mù tĩnh mịch. Đâu đó chỉ có tiếng mõ trâu lốc cốc của các mế người Mường đi chăn buổi sớm.
Thấy người lạ, bà Bùi Thị Oi hỏi: "Các cháu không sợ à mà vào đến tận đây? Rừng này thiêng lắm đó, chỉ có ông Bình "người rừng" mới dám đi vào tận trong sâu kia thôi. Người ta bảo ở núi này là nơi tụ tập của những oan hồn. Đêm nào chả nghe tiếng khóc ai oán phát ra? Mà giờ này gặp ông ấy chắc được, tôi mới gặp ông mang gạo cho lũ chuột, chim, sóc ăn đó".
Theo chỉ dẫn của bà Oi, chúng tôi phải vượt qua một con suối, sau đó băng qua một quả đồi khá lớn mới tới được chân núi của ông Bùi Văn Bình, người được mệnh danh là "người rừng của bản Tra".
Túp lều nhỏ của ông Bình nằm chon von giữa lưng chừng núi. Thấy chúng tôi tới, ông Bình đưa ánh mắt đầy cảnh giác rồi hất hàm: "Định lên khuyên tôi xuống núi chứ gì? Có lên chơi thì lên thôi, khuyên răn làm gì cho mất công. Tôi không xuống đâu!".
Ông Bình sinh năm 1968, đấy là người thân trong gia đình nói vậy chứ ông có còn nhớ mình năm nay bao nhiêu tuổi đâu! Ông sống ở khu rừng già này nhiều năm rồi, không vợ con, hàng ngày chỉ ăn măng, quả rừng và bầu bạn với chim muông. "Đừng nghĩ tôi ở đây là khổ sở nhé, hàng ngày tôi được sống với rừng, được bầu bạn với muông thú đó là ân huệ của rừng ban cho tôi", ông Bình nói đầy lạc quan.
Người dân ở bản Tra vẫn thường gọi ông là "người rừng", là kẻ bị trời đày. Ngày ngày lên rừng lấy sắn, măng và đu đủ ăn không bị trời đày thì cũng là bị con ma rừng bắt lên chịu tội. Ông bảo, cũng nhiều lần xuống núi, hòa nhập với cộng đồng nhưng không được. Chỉ có trở lại rừng ông mới thấy lòng mình thanh thản, thấy khỏe ra và là chính mình.
Ông sống âm thầm với chính cái bóng của mình nhưng tuyệt nhiên không có một ngày nào buồn. Thế rồi biết bao câu chuyện liêu trai được người ta dựng lên. Họ bảo rằng những đêm trăng sáng, người dân xung quanh nghe thấy ông cười một mình. Cười vẳng xuống đến tận bản, cười suốt đêm. Đó là lúc muông thú kéo về đông như trẩy hội.