Trong chuyến tiễn biệt với Trần Lập ngày 23/3, ngoài hình ảnh vợ và hai con anh khiến nhiều người ám ảnh, thì còn có một hình ảnh khác khiến chúng ta cứ mãi nghĩ đến. Đó là một người người bạn, một người chiến hữu, người anh em của Trần Lập - MC Anh Tuấn.
Trong suốt quá trình diễn ra tang lễ, Anh Tuấn chạy ngược chạy xuôi. Anh lo liệu bên trong nhà tang lễ, anh chăm chút chiếc xe của anh Lập trước khi khởi hành cùng đoàn biker. Đôi lúc, anh đứng lặng người nhìn dòng người vào viếng Trần Lập ngay trước cửa nhà tang lễ.
Có thể nhìn rõ cái bặm môi, ánh mắt đượm buồn trong suốt quá trình lo lắng mọi việc. Anh đứng trên bục, đọc điếu văn trong lễ truy điệu hương hồn Trần Lập. Và ở giây phút cuối cùng, anh mới dám bật khóc khi tiếng hát của Trần Lập vang lên, bởi cảm xúc đã không thể kìm nén được nữa.
Anh Tuấn luôn đồng hành cùng Trần Lập trong suốt quá trình chống lại căn bệnh ung thư
Trần Lập và Anh Tuấn không chỉ là những nghệ sĩ chơi cùng nhau. Mà họ còn cùng là biker, chung niềm đam mê, chung lý tưởng sống với tiếng động cơ rền vang, với những cung đường khắp mọi miền Tổ quốc. Anh Tuấn, Trần Lập và các thành viên trong hội motor của anh không chỉ đơn giản coi nhau là những con người cùng sở thích. Mà họ thực sự coi nhau là đồng đội, là chiến hữu, là những người anh em. Họ đã sát cánh cùng nhau trong những chuyến đi phượt rất dài thậm chí ở cả những cung đường nguy hiểm trong thời tiết khắc nghiệt.
Khoảnh khắc Anh Tuấn lặng người khi đọc điếu văn tiễn biệt người bạn thân của mình
Sau đêm diễn đầy cảm xúc ấy, Trần Lập tiếp tục bước vào cuộc chiến khắc nghiệt với ung thư. Và từ thời khắc ấy, Anh Tuấn vẫn luôn theo sát tình hình từng bước của Trần Lập mỗi khi anh đi chữa trị ở nhiều nơi khác nhau. Trước khi anh Lập ra đi vài ngày, trông một cuộc gọi điện hỏi thăm, Anh Tuấn vẫn còn vô cùng lạc quan rằng: "Khi về Hà Nội, trời phù hộ Lập lại khỏe lại. Bọn anh vào thăm nó đông lắm. Khi tỉnh dậy, nó còn hỏi: Sao các ông tụ tập ở đây đông thế".
Mặc dù ở thời điểm đó, Anh Tuấn cùng bạn bè đã bàn bạc lo công việc cho Trần Lập và gia đình. Ai làm việc gì, ai lo điều gì đã được các anh phân công hết. Nhưng có lẽ, cũng như Trần Lập, những bạn bè xung quanh anh vẫn luôn sống trong đời với ý chí, niềm tin và tinh thần lạc quan mãnh liệt như vậy.
Ánh mắt đượm buồn
Những cái bặm môi trong suốt quá trình lo liệu tang lễ của Anh Tuấn
Sáng 17/3, Anh Tuấn đáp chuyến bay công tác từ Sài Gòn về Hà Nội. "Ngay khi xuống đến sân bay anh nhận được điện thoại: "Tuấn ơi ông về thẳng nhà Lập nhé", thì lúc này anh mới biết đã có chuyện chẳng lành". Tâm trạng khi ấy của Anh Tuấn là "Sốc, anh và bạn bè ai cũng sốc. Sốc nhưng anh em vẫn phải tỉnh táo để lo lắng mọi việc".
Vốn là người bạn thân thiết bên cạnh Trần Lập, biết rõ nhất tình hình của anh, nhưng chưa bao giờ Anh Tuấn "nhiều lời" ở bất cứ đâu. Bởi những người chiến hữu thực thụ là vậy, chỉ cần nhìn nhau là hiểu, cần chi phải nói nhiều.
Giọt nước mắt không kìm nén được khi bài điếu văn kết thúc và tiếng hát của Trần Lập vang lên
Anh Tuấn chạy chiếc xe của Trần Lập trong đoàn diễu hành
Nỗi đau vẫn được nén lại trong ngày tiễn đưa Trần Lập trên một chuyến đi dài mới. Anh Tuấn vẫn là người đứng ra lo liệu việc hậu sự cho bạn. Anh chạy chiếc motor của Trần Lập trong đoàn diễu hành theo ý nguyện gia đình. Khi dắt chiếc xe của bạn ra, cái cách anh nâng niu, cái cách anh vuốt ve chiếc xe như đang trò chuyện cùng linh hồn bạn mình khiến bất cứ ai nhìn cũng phải thắt lòng.
Trong giây phút cuối cùng khi đọc điếu văn cho Trần Lập, Anh Tuấn mới cho phép mình bật khóc. Có lẽ đó là những cảm xúc dồn nén nhiều ngày và có lẽ đã đến lúc phải tiễn biệt bạn mình. Khi ngồi trên chiếc xe của Trần Lập, Anh Tuấn cùng hai thành viên khác của ban nhạc Bức Tường là những người dẫn đầu đoàn.
Đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt lại bay trong gió. Giọt nước mắt của những người đàn ông trưởng thành đã khóc cho người đồng đội đã đi xa. Có lẽ, với họ, Trần Lập không chỉ là bạn bè, đồng nghiệp, chiến hữu, mà còn thực sự đã là máu thịt của nhau, cùng nhau "vào sinh ra tử".
Những người đàn ông mặc vest đen, ngạo nghễ trên xe phân khối lớn, vượt bao gió sương không than khóc một lời, bỗng gạt nước mắt vì anh em |
Sống trong đời, chắc rằng ai cũng mong muốn có tình bạn như vậy.
Theo Tri Thức Trẻ