Gia đình hơn 10 người của ông Hồ Văn Ngọ phải quây quần trong căn nhà hộp diêm 6m2 và một gác lửng |
Ba thế hệ trong một nhà
Con hẻm 165 Cống Quỳnh (P.Nguyễn Cư Trinh, Q.1) dài ngoằn ngoèo là nơi của hàng chục ngôi nhà "tí hon" rộng chỉ 4 – 8m2 nằm san sát bên nhau. Hầu hết đều có hình hộp diêm chỉ một cổng đủ một người bước vào. Nơi đây, mỗi ngày tìm chút nắng, luồng gió mát cũng khó.
"Khi mới cất, căn nhà cũng nhỏ như vậy nhưng từ mái đến tường nhà đều lợp bằng lá dừa nước. Ngày mưa nước giọt lỗ chỗ, phải lấy thau hứng. Sau này, nhà mới được xây lại bằng tường gạch và lợp tôn", ông Hồ Văn Ngọ nói. |
Trong đó, nhà của ông Hồ Văn Ngọ (63 tuổi, ngụ 165/14A Cống Quỳnh) được xem là nhỏ nhất, vỏn vẹn 6m2, nhưng đến hơn 10 người thuộc ba thế hệ cùng ở.
Mọi sinh hoạt chật chội, làm gì cũng chạm mặt nhau. Vật dụng và đồ dùng sử dụng trong nhà được chọn cũng nhỏ, xếp đều vào các góc tường. Giữa nhà là nơi sinh hoạt, nấu ăn và cũng là chỗ mọi thành viên cùng chợp mắt mỗi tối.
Căn nhà quá nhỏ khiến sinh hoạt thường ngày khó khăn |
Ông Ngọ là người gốc Campuchia. Trong những năm 1968, người dân Campuchia dính phải nạn diệt chủng của Pol Pot. Cả làng trong đó có gia đình ông bị sát hại. Riêng ông bỏ chạy được và vượt biên sang Việt Nam làm đủ thứ nghề ở chợ Cổ Cò (Sóc Trăng) để lánh nạn.
Sau 1975, ông lưu lạc lên Sài Gòn làm bốc vác ở chợ Cầu Muối và gặp bà Lê Thị Bạch (61 tuổi, vợ của ông hiện giờ) người con gái bán cá ở chợ, gốc Sài Gòn. Hai người tìm hiểu và đến với nhau.
Nhà ông Ngọ quá nhỏ nên làm gì cũng chạm mặt nhau |
Bé Bảo Ngọc (9 tuổi) con út chị Dung ao ước có một căn nhà lớn để có chỗ học tập riêng, không phải tranh giành với anh chị. |
Căn nhà rộng 4m2 và gác lửng là nơi chị Dung và 5 đứa con sinh hoạt hằng ngày |
|
Theo Thanh Niên Online