Vẫn đang trong thời kỳ đỉnh cao, thế nhưng con tim của Lâm Chí Khanh đã đôi lần loạn nhịp để rồi cô đánh mất dần ánh hào quang ở xung quanh mình:
Hôm sau, tôi rời Quảng Nam để về lại Sài Gòn, còn anh ấy cũng phải về với nơi tập huấn của mình, chúng tôi chỉ kịp trao cho nhau số điện thoại.’
Những lần gặp nhau cũng chỉ đi ăn, đi chơi. Tôi nghe anh tâm sự, anh nghe tôi kể chuyện. Những câu chuyện về nghề nghiệp, công việc, bạn bè luôn được chúng tôi chia sẻ một cách chân thành nhất.
Thực ra để gọi đây là một chuyện tình thì cũng không hẳn là đúng. Bởi chẳng có chuyện tình nào trong hai năm trời lại chỉ gặp nhau được ít ỏi như thế. Nhưng đối với tôi, trong thời gian đó, tình cảm với anh là một thứ gì đó tôi khó có thể gọi tên, chỉ biết rằng nó rất êm đềm mà thôi’.