Quắc cần câu, anh đi về nhà. Vừa vào cửa, thấy bà vợ đang đứng nhìn với cặp mắt mang hình lựu đạn đã giựt chốt an toàn: “Con đâu?”. “Con gì?”. “Chiều nay anh đi rước con mà con đâu?”. Anh Hai gãi đầu, tỉnh ngay rượu: “Chết mẹ, anh quên rồi. Trường nó ở đâu, để anh đi đón?”. “Anh biết mấy giờ rồi không?”. “Ừ... ừ... mới 9 giờ chớ mấy…”. “Thôi, khỏi đón. Tôi đón rồi. Cô giáo của nó gọi cho anh để kêu anh đón nó mà anh không nghe máy. Hôm nay điện thoại tui hư nên cổ gọi tui không được. Tối quá, không thấy nó về, tôi nóng lòng chạy lên trường thấy thằng nhỏ đang ngồi chóc ngóc!”. Khôn ngoan, anh Hai tháo ngòi nổ lựu đạn: “Máy điện thoại hư hả, mai anh mua tặng em cái mới!”.