Mặt trái của nghề tiếp viên quán nhậu - Kỳ 1: Ngã giá tiếp viên ngay trên bàn nhậu

Thứ tư, 01/10/2014, 10:15
Quán nhậu, tưởng rằng là để phục vụ nhu cầu ăn uống của mọi người. Nhưng bên trong lại là những bài nhằm moi tiền của "thượng đế" bởi những "tiếp viên" nữ xinh đẹp.

Ngày làm việc của Phượng bắt đầu từ 10h sáng. Cho dù đêm trước có bị khách ép uống say đến cỡ nào chăng nữa thì cứ tầm 9h là Phượng phải lê thân ra khỏi tấm nệm nhỏ xíu trải dưới nền nhà, đồng thời gọi luôn cả 3 người bạn chung phòng với cô cùng dậy. Vệ sinh cá nhân xong, Phượng ngồi bệt xuống nền gạch bông rồi lôi chiếc gương nhỏ trong túi xách ra, giơ lên ngang mặt. Tiếp theo, cô đánh phấn, kẻ lông mày, kẻ mắt gắn lông mi, rồi thoa son môi. Cuối cùng, cô gái chải tóc trong lúc trước cửa căn phòng cô thuê trọ, ông tài xế xe ôm – là mối đưa đón của cô đã nổ máy bóp còi.

Phượng là một trong những nhân viên phục vụ tại quán nhậu S nằm trên đường số 7, phường Bình Trị Đông, quận Bình Tân, TP.HCM – những dân nhậu thường gọi các cô nàng bằng hai chữ ngắn: tiếp viên”. Để được tuyển dụng, cô và các “tiếp viên” khác ngoài ngoại hình xinh xắn, mặt mũi dễ nhìn chứ không cần nhận thức thì còn phải biết uống bia – chưa biết cứ tập từ từ bằng cách “nhấp môi” và quan trọng nhất là phải biết chiều khách.

Phượng nói: “Chiều ở đây không giống như các chị bán bia ôm là khách muốn sờ mó chỗ nào cũng được, mà nếu khách thân mật vòng tay ôm eo, vỗ mông, sờ đùi thì cũng ráng cười tươi với họ”, chưa kể khách nhậu dẫu “6 bó, 7 bó”, tóc muối tiêu, da đồi mồi nhưng các cô đều phải gọi bằng anh, xưng em ngọt sớt".

Dung, bạn làm chung với Phượng nói thêm: “Quản lý đã quy định là nếu để khách than phiền thì lần đầu tụi em bị cảnh cáo. Lần thứ hai phạt 200 nghìn đồng, còn lần thứ ba là đuổi việc”.

Tôi hỏi ngoài chuyện đó ra, còn có những quy định gì nữa không thì Dung bảo: “Vô số kể, mà quy định nào cũng nhằm bóc lột tụi em hết thảy...”

Bị “bóc lột” mà nhiều quán – nhất là những quán đông khách, các cô vẫn cứ năn nỉ xin vào làm, thế mới lạ!

Theo lời Dung, ngay khi vừa nhận vào, quản lý đã dành một tiếng đồng hồ để phổ biến cho tiếp viên nắm rõ nội quy của quán. Về giờ giấc, quán S gồm 16 tiếp viên nữ, chia thành hai ca, mỗi ca từ 8 người. Ca sáng bắt đầu từ 10h đến 14h , sau đó về nghỉ hai tiếng rồi tiếp tục làm từ 16h cho tới khi hết khách. Ca chiều bắt đầu từ 14h và cũng chỉ được nghỉ khi quán đã vắng tanh!

Phượng nói nhiều bữa 11h đêm chỉ còn một bàn duy nhất nhưng các cô vẫn phải ở lại. Ngoại  trừ tiếp viên được phân công “trực bàn”, còn thì mạnh cô nào cô ấy tìm một chỗ, ngồi ngáp lên ngáp xuống, bụng cầu dạ khấn đừng ai vào nữa, và mong mấy ông đệ tử lưu linh kia mau chóng tàn cuộc!

Quy định thứ hai là tiền “bàn”. Phượng nói bắt đầu vào ca, quản lý sẽ phân công cho tiếp viên A phụ trách 3 bàn này, tiếp viên B phụ trách 3 bàn kia... : “Cho dù 3 bàn đó có khách hay không, mỗi ngày tụi em đều phải đóng cho quản lý 10 nghìn gọi là tiền “bàn”".

Đem chuyện này ra hỏi quản lý – là một phụ nữ đứng tuổi, ăn  vận  diêm dúa, phấn son lòe loẹt như để che dấu những vết nhăn đã hằn xệ, chị ta trả lời: “Vì tiếp viên nữ khi phục vụ bàn thường được khách “boa”, còn tiếp viên nam thì không, nên số tiền ấy chia cho mấy đứa nam để tụi nó đỡ thiệt thòi”.

Nhưng nói vậy mà không phải vậy, tất cả những nhà hàng, quán nhậu tôi đi thực tế, tiếp viên nam chỉ chiếm tỷ lệ rất khiêm tốn. Quán nhậu S chẳng hạn. Nam gồm 3 người, công việc của họ là dọn dẹp bàn ghế, lúc quán đóng cửa, bưng bê thức ăn từ nhà bếp lên giao tiếp viên nữ đem tới bàn cho khách hoặc lấy thêm bia thêm đá.

Long, tiếp viên nam làm ở đây đã hơn 2 năm cho biết:  “Gọi là chia nhưng mỗi tháng tụi em chỉ được thêm 500 nghìn”. Thử nhẩm một phép tính: 16 tiếp viên nữ, mỗi ngày quản lý thu tiền “bàn” 160 nghìn, một tháng vị chi là 4,8 triệu mà chỉ phải chia 1,5 triệu, số còn lại chị ta bỏ túi!

quan nhau, mat trai cua quan nhau, tiep vien, chieu khach, boc lot

Hình ảnh quán nhậu "khủng" trên đường Thành Thái với những tiếp viên nữ chân dài.

Vẫn tại quán nhậu S, lương tháng của mỗi tiếp viên nữ là 1,6 triệu đồng, ăn uống tự lo, nhưng mỗi tháng, mỗi cô phải nộp 300 nghìn tiền “bàn”. Dung cho biết:  “Chưa hết đâu anh, nếu đi trễ 15 phút, tụi em bị phạt 100 nghìn, còn nghỉ không xin phép phạt 200 nghìn”. Ác vậy, các cô đều bị khách ép uống bia nên dù có là “thần tửu” chăng nữa, nhiều cô vừa “trăm phần trăm” với khách xong là lao vào nhà vệ sinh, ói ra mật xanh mật vàng, sáng hôm sau người nhũn như cọng bún nên đành chấp nhận bị phạt vì đi trễ.

Phượng nói:  “Thật ra 10h sáng thì  hầu như chưa quán nào ở khu vực này có khách nhưng quản lý bắt tụi em phải đến vào lúc đó để phụ mấy anh nam rửa nhà, kê dọn bàn ghế”.

Một quán khác trên đường 26, khu Bình Phú ở quận 6 còn có quy định khắc nghiệt hơn: Nếu mỗi bàn có từ 4 khách trở lên, tiếp viên phải tìm cách để họ uống hết một thùng bia – bia chai hay  bia lon gì cũng được, nếu không sẽ bị phạt.

Liễu, tiếp viên ở quán này cay đắng: “Mà muốn khách uống hết 1 thùng thì tụi em phải uống “mồi”. Bữa nào cũng say gần chết chưa kể gặp khách khó tính, họ chửi nám mặt”.

Vẫn theo lời Liễu, bữa đó có 6 ông khách vào quán, ngồi ở chiếc bàn do cô phụ trách. Sau khi lấy ly, bỏ đá, khui bia cho khách rồi đưa thực đơn để khách chọn thức ăn, cô tự động kéo ghế ngồi cạnh một ông, tay nhanh chóng xé gói đậu phụng, gói hột điều đổ ra đĩa, xé khăn lau mặt cho ổng.

Thấy khách không phản ứng, đợi họ uống xong “tua” đầu, Liễu bưng ly bia của ổng lên: “Em xin phép mời các anh”  thì bất ngờ ông khách nạt ngang: “Nè, tui cho cô biết, bia này là bia của tui, tui kêu tui phải trả tiền. Còn cô mời thì cô phải trả tiền”. Ngượng quá nhưng Liễu vẫn cố cười giả lả: “Anh Hai bữa này khó tính ghê”  –  “Ủa! Tui là anh Hai anh Ba của cô hồi nào?”.

Đến lúc này thì Liễu đành đứng lên, bước ra chỗ khác và chỉ quay lại bàn khi khách kêu thêm bia, thêm đá, tiền “boa” bàn đó coi như “lốc”, chưa kể cô còn phải đóng 10 nghìn tiền “bàn”. Cũng may là khách uống hết 2 thùng nên cô không bị phạt!...

(Còn nữa)

Theo An ninh thế giới

Các tin cũ hơn

Liên kết hữu ích