Ngón nghề 'gái bao' ở Vũng Tàu - Kỳ 2: "Ai "bao" em, em "biếu" thân cho"

Thứ ba, 14/10/2014, 12:06
"Ai "bao" em, em "biếu" thân cho" là những câu nói quen thuộc hàng ngày và trở thành lời hát ví von của các cô gái bao, những cô gái ăn chơi đua đòi và thích hưởng thụ.

Theo các chuyên gia tâm lý học, xã hội học, một số cô gái khi đã ý thức rằng mình đẹp, nhưng nghèo, ít học, lại không được gia đình quan tâm giáo dục chu đáo thì trong cô ta thường xuất hiện sự so sánh giữa mình với những người đồng trang lứa mà cụ thể là so sánh vật chất.

Những cô gái trong nghề gái bao hồn nhiên tung tăng đi trên đường phố (Ảnh minh họa)

Những cô gái trong nghề gái bao hồn nhiên tung tăng đi trên đường phố (Ảnh minh họa)

Nhìn thấy họ có xe tay ga, có điện thoại di động đời mới, có quần áo, giày dép thời trang, có tiền tiêu xài thì cô ước ao mình cũng được như họ.

Tiến sĩ xã hội học Nguyễn Thị Minh Vân khi trao đổi với tôi đã nói: “Tuy nhiên, với khả năng của cô thì những thứ ấy chỉ là ước vọng xa vời nên không ít người chọn cách trở thành gái bao bởi lẽ nếu đi làm. Các cô chỉ có thể làm những việc thuộc về lĩnh vực lao động phổ thông. Mà lương tháng của một lao động phổ thông thì biết bao giờ mới thỏa mãn giấc mơ vật chất”.

Cô gái bao tên Ngọc chẳng hạn, trong hai ngày ở Vũng Tàu, giữa những bữa nhậu, những lần cà phê, khéo léo hỏi han rồi chắp nối những câu trả lời rời rạc của cô, cộng với lời kể của hai cô kia, tôi biết quê cô ở miền Tây, lên Sài Gòn học nghề uốn tóc, trang điểm lúc mới 16 tuổi. Một năm sau, Ngọc ra nghề, đi làm trong một tiệm vừa uốn tóc nữ, vừa hớt tóc nam. Tại đây, cô cặp với tay chủ tiệm để hàng tháng được lo tiền thuê nhà, đồng thời được ưu ái “làm đầu” cho những ông, bà khách “sộp”, tiền “boa” hậu hĩ.

Trong số những ông khách “sộp”, có một ông là chủ thầu xây dựng, tuổi đã xấp xỉ “6 bó”, đầu “ánh bạc” nhưng túi lắm “ánh kim”. Thấy cô thợ trẻ trung, tươi hơn hớn, ông làm quen bằng những tờ tiền “boa” và những lần đi ăn, đi uống.

Một bữa, biết cha già này đã cắn câu nên khi nghe ông hỏi về quê quán, thân thế, về nơi ăn chốn ở, Ngọc sụt sùi: “Nhà em nghèo lắm anh ơi, anh muốn về thăm em cũng hổng dám mời anh về”.

Nhưng nói vậy mà không phải vậy vì thực tế ông chủ thầu 58 tuổi, còn ba má của Ngọc chỉ mới… 40! Là “bạn” của Ngọc – ít nhất cũng là “chú, thím”, xưng cháu chứ chẳng lẽ gọi là anh, chị, xưng tôi. Mà ông “cháu” lại già hơn “chú, thím”,  nhưng 18 tuổi thì coi sao được!

Thấy ông cứ hỏi tới, Ngọc lảng sang chuyện khác: “Em đang ở trọ chung với 3 người bạn. Tiền nhà tháng 2 triệu, mỗi đứa góp gần 700 nghìn nhưng cực lắm. Phòng thì ẩm thấp, mùa nắng nóng chẳng khác lò bánh mì, còn mùa mưa nước tràn vô như hồ bơi”. Trong lúc căn phòng mà tay chủ tiệm hớt tóc gội đầu thuê cho Ngọc, giá mỗi tháng 4 triệu đồng cũng chẳng đến nỗi tệ như thế.

nghe gai bao, ban than, quan bar, bieu than, an choi dua doi, te nan xa hoi gai bao

Cô gái trong nghề gái gọi.

Và thế là chỉ một tuần sau, Ngọc dọn về căn nhà 3 tầng nằm ngay mặt tiền đại lộ Võ Văn Kiệt đồng thời bỏ luôn công việc hớt tóc gội đầu. Căn nhà này, ông chủ thầu xây dựng sau khi hoàn tất việc thi công thì gia đình chủ nhà làm ăn thua lỗ, không còn tiền để thanh toán. Thế nên ông chốt lại, khi nào trả hết tiền cho ông, ông mới giao nhà.

Thấy mặt bằng tầng trệt bỏ không, Ngọc ỉ ôi với người tình già, cho một công ty vận tải thuê làm văn phòng đại diện, tháng 5 triệu. Được ít lâu sau, chủ nhà phát hiện, họ kéo đến la lối ầm ĩ rằng “chưa thanh toán tiền xây dựng thì đơn vị thi công có quyền chốt nhà nhưng không được quyền dùng tài sản của họ để kinh doanh”.

Phương, là một trong ba cô “gái bao” đi Vũng Tàu với chúng tôi nói: “Vậy là con Ngọc phải hủy hợp đồng. Bù lại, nó rủ hai đứa tụi em đến, mỗi đứa một phòng, tháng đưa nó 2 triệu”. Tôi hỏi vậy “anh” chủ thầu chu cấp cho Ngọc mỗi tháng bao nhiêu? Phương nhíu mày: “Em không biết vì nó không nói, nhưng em đoán khoảng 10 triệu”.

Là gái bao, hàng ngày Ngọc chẳng làm gì cả. Sáng cô ngủ tới 11h nếu không ai gọi. Thức dậy, trang điểm, ăn uống xong, cô lên mạng đọc báo, hoặc vào Yahoo chát gẫu với bạn bè. Mỗi tuần, một hoặc hai lần, ông chủ thầu đến với cô vài tiếng.

Theo lời Phương thì trước khi đến, ông điện thoại để Ngọc chuẩn bị: “Con Ngọc xuống lầu, mở cửa sẵn. Từ ngoài đường, ổng lao xe SH vào nhà như tên bắn rồi nó kéo cửa lại liền vì ổng sợ người quen nhìn thấy”. Chỉ khi đi thi công những công trình ở tỉnh, ông mới lẻn về ngủ với Ngọc cả đêm.

Quá thừa thời gian, Ngọc đem cái “vốn tự có” của mình ra “kinh doanh” bằng cách làm gái bao ngắn hạn cho một số người khác. Chả thế mà lúc xe vừa qua khỏi đường cao tốc Sài Gòn - Long Thành và khi thấy người tình già điện thoại, Ngọc kêu Lâm bấm còi 5, 6 tiếng, cốt để cho ông kia nghe rồi nói dối trơn tru: “Dạ, em đang trên đường về quê. Hồi sớm má em gọi, nói ba em phải vô bệnh viện cấp cứu. Vội quá nên em chưa kịp cho anh hay. Tối Chủ nhật em lên, anh đừng buồn em nhé”.

Cũng như Ngọc, Phương là gái bao của một chủ vựa mua bán phế liệu: “Cha này dù có tắm rửa sạch sẽ, xức dầu thơm nhưng người lúc nào cũng hôi như cú” – Phương nói. Tôi hỏi vậy sao em còn cặp với ông ta làm gì? Liễu xen vào: “Người chả hôi nhưng tiền của chả thơm lắm bác ơi” rồi cô vừa cười rũ rượi, vừa nhại lời bài hát Hàn Mặc Tử: “Ai bao em, em biếu thân cho”.

Lâm, lái xe và cũng là người “bao” Liễu trong chuyến đi này cho tôi biết: “Cha chủ vựa phế liệu mỗi tháng đưa con Phương 6 triệu, vừa tiền ăn, vừa tiền nhà. Cứ 2 - 3 ngày, chả lại đến với nó một bữa”. Do “thu nhập” ít nên Phương “chạy show” liên tục. Nhiều lần bị người tình già chất vấn vì giờ giấc đi, về bất thường của cô, Phương lật bài ngửa: “Bộ anh tưởng 6 triệu của anh là lớn lắm sao! Anh ngon anh cho tui tháng 12 triệu đi, tui đóng cửa nằm trên giường đợi anh 24/24h liền, còn không thì đừng bày đặt ghen tuông vớ vẩn…

Theo ANTG

Các tin cũ hơn

Liên kết hữu ích