Ẩn ức chuyện tình oan nghiệt của mỹ nhân nức tiếng Sài thành

Thứ hai, 24/02/2014, 15:21
Đơn lặng lẽ bỏ đi theo lệnh để rồi qua ngày hôm sau nữa Sáu Ngọc Sương biết chắc là Đơn đã chấp nhận về làm ở văn phòng của Bạch công tử đặt trong Chợ Lớn. Có nghĩa là giữa họ khó có sự liên lạc với nhau.

Đó là khúc quanh định mệnh của cô nàng quê miền biển Phan Thiết, Phan Rang. Và phải chăng cũng gắn bó luôn với cuộc đời của anh chàng côi cút phiêu bạt chẳng khác gì cô là anh chàng Tèo có tên mới là Đơn. Bởi vì từ hôm ấy Đơn chính là sợi dây liên lạc giữa Sáu Ngọc Sương và Bạch công tử. Anh ta hằng ngày cầm thư qua lại mà phần nhiều là thư từ Sáu Ngọc Sương gửi cho Bạch công tử chớ hình như Bạch công tử cũng không rảnh lắm để mà thư từ cho mất công...

Ẩn ức chuyện tình oan nghiệt của mỹ nhân nức tiếng Sài thành - Ảnh 1

Ảnh minh họa.

Tình câm của chàng Đơn

Anh chàng Tèo được đặt tên mới là Đơn đó, đã hàng ngày liên lạc với Sáu Ngọc Sương qua lệnh của chủ mình là Bạch công tử. Cô Sáu được chủ gánh cải lương Trần Đắc thu nhận vô tập tành hát cải lương, mà chính ông thầy tuồng của gánh hát lúc ấy đã nói thẳng rằng: "Chẳng qua là có sự giới thiệu của Bạch công tử cho nên chủ gánh mới nhận, chớ cô chưa biết gì về nghề hát thì làm sao cạnh tranh được với các đào kép khác đang thành danh. Nhưng mà cô cứ yên chí ở đây, bởi lời gởi gắm của Tư Phước thì khác nào là bản hợp đồng giúp cho cô thành danh! Cô tên là Sáu phải không? Như vậy đâu thể nào lấy đó làm nghệ danh đi hát cho được, bởi vậy đây nè, thầy Tư Phước đã có viết sau tờ danh thiếp mới gửi qua cho ông bầu rằng cậu Tư đặt cho cô cái tên mới là Ngọc Sương, và để phân biệt với một số đào hát khác có thể tên là Sương này nọ, thì cô kèm luôn cái tên Sáu luôn vô nghệ danh của mình là Sáu Ngọc Sương".

Chính anh chàng Đơn đã có lần nói với cô Sáu rằng, chỉ có cô thì Bạch công tử mới chịu khó gửi danh thiếp qua lại, đôi khi viết vài câu chứ xưa nay ổng chưa hề viết thư tình cho bất cứ phụ nữ nào. Thậm chí với cô Ba Trà là đệ nhất hoa khôi thời ấy, mà mỗi khi hẹn hò thì họ cũng chỉ do tài xế đưa đón để gặp nhau ở sòng bài, khách sạn hoặc nhà hàng mà thôi.

Thật ra, cô Sáu Ngọc Sương cũng đâu có đủ ngôn từ để viết thư tình cho Bạch công tử, bởi trình độ học vấn của cô rất hạn hẹp, cho nên hầu hết những dòng thư cô viết cho Tư Phước đều là do anh chàng Đơn viết giùm. Bởi vậy tình chàng ý thiếp qua những dòng thư tình, thật ra là do Đơn viết, và chính Đơn là người đã hiểu hết tâm can của Ngọc Sương. Và hình như anh chàng đã bắt đầu có những biểu hiện tình cảm khá đặc biệt với cô gái bé nhỏ mà mình đang đóng vai trò liên lạc viên, làm cánh nhạn đưa thơ… Bởi vậy mọi chuyện rắc rối là ở chỗ đó, để rồi nó đưa đẩy tới một cuộc tình đầy oan trái và bi thảm về sau này.

Một năm sau thì cái tên Sáu Ngọc Sương đã nổi lên như cồn. Thời ấy đào hát có hương sắc không nhiều, cho nên việc một bông hoa mới lộ diện nổi tiếng như cồn ngay là điều cũng dễ hiểu. Lại càng dễ hiểu hơn là người ấy lại do chính Bạch công tử đỡ đầu và lăng-xê, và cũng từ đó thì việc Bạch công tử công khai đưa đón Sáu Ngọc Sương sau mỗi đêm hát về sống chung với mình ở một căn phố lầu vùng Chợ Lớn hầu như ai cũng biết.

Duy chỉ có một người là không biết, mà thật ra anh chàng này cố tình không biết chớ không phải là không rõ. Người đó chính là anh chàng Đơn tội nghiệp. Anh ta không tự dối lòng mình nữa mà đã có một lần khi đưa thơ liên lạc cho cô Sáu, đã nói mà như muốn khóc một câu ngắn ngủn: "Tôi sẽ chết mà thôi!". Nghe câu nói xanh dờn đó cô Sáu Ngọc Sương đầu tiên không hiểu ý là gì, nhưng sau đó nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe rớm lệ của Đơn thì cô chợt hiểu và vừa gọi Đơn lại bên cạnh vừa hỏi thẳng: "Có phải anh nói vậy là muốn nói em hay không?". Đơn không kịp đáp mà đã quay lưng bỏ chạy đi một nước! Anh ta chạy đi rồi lúc ấy cô Sáu mới chợt nhìn thấy từ tay anh ta chẳng hiểu vô tình hay cố ý để rơi một tờ giấy nhỏ kích cỡ như tờ danh thiếp nhưng hai mặt trắng trơn chỉ có đúng một dòng chữ viết tay bằng tiếng Pháp, mà dòng chữ ấy đúng là dòng chữ của Đơn rồi: Je t'aime.

Tuy không rành tiếng Pháp nhưng những ngày gần gũi với Bạch công tử thì cô đã được anh chàng công tử hào hoa dạy cho đôi chút tiếng Pháp, nên cô hiểu chữ đó có nghĩa là "anh yêu em". Cô Sáu Ngọc Sương đã ngẩn người rất lâu rồi đọc đi đọc hoài cái chữ ấy thành thuộc lòng luôn. Để rồi qua ngày hôm sau thay vì nằm ngủ nướng để dưỡng sức cho buổi tối lên gánh hát, thì cô đã dậy thật sớm để ra ngồi quán cà phê cóc phía sau gánh hát có ý đợi Đơn tới để hỏi cho ra lẽ ý nghĩa của chữ mà anh ta viết. Nhưng chẳng hiểu sao mãi đến tối, khi đã bắt đầu giờ hát rồi mà Đơn vẫn không thấy xuất hiện.

Rồi hai ngày hôm sau nữa vẫn chẳng thấy mặt Đơn. Đến khi Bạch công tử đưa xe qua đón sau giờ hát để về ngủ với anh ta ở nhà riêng thì cô Sáu mới bạo dạn hỏi xem sao không thấy Đơn, thì Tư Phước mới đáp rằng Đơn có việc gì ở nhà quê anh xin nghỉ một tuần. Điều đó thật lạ bởi qua một năm quen biết đôi lần cô Sáu Ngọc Sương đã hỏi thăm Đơn và biết được rằng anh chàng này mồ côi cha mẹ, không có quê hương gì cả vậy về quê nào và về để làm gì?

Bước đi khác người của Bạch công tử

Bắt đầu trong đầu của cô Sáu đã có một nghi vấn, và cô cảm giác tim mình hơi bị nhói đau nhè nhẹ, có phải chăng là do tác động của chữ Je t'aime như trên? Tình cờ hôm đó Bạch công tử phát hiện được mảnh giấy của Đơn viết nằm trong xách tay của Sáu Ngọc Sương thì anh chàng ngạc nhiên hỏi: "Ai viết cho em cái chữ này?".

Sáu Ngọc Sương đã ăn nằm như tình nhân, thậm chí có thể là vợ của Bạch công tử gần cả năm nay cho nên cô đâu lạ gì tánh ghen tuông bốc trời của anh chàng này. Bởi vậy không dám giấu mà đành phải nói thiệt rằng, cô nhặt được từ tay của Đơn, mà chẳng biết là anh ta viết cho ai? Bạch công tử lặng người đi một lúc mà không nói gì, để rồi qua ngày hôm sau anh ta đã có một quyết định thật bất ngờ khi gọi Đơn tới trước mặt mình và có cả sự hiện diện của cô Sáu Ngọc Sương rồi nói như ra lệnh: "Từ bữa nay mày đừng hầu hạ tao nữa, mà tao cho tiền sắm chiếc xe đạp mà chạy và đổi qua làm ở văn phòng giao dịch của tao, nơi tao có phần hùn với "Má-chín Lương" (má chín là tên gọi của người Hoa để chỉ một người chuyên làm đại diện thương mãi loại lớn của người Hoa, mà tiếng Pháp gọi là Compradore tức là đại diện thương mãi).

Cô Sáu Ngọc Sương phải ngày đêm phục vụ anh chồng trăng hoa là Bạch công tử, cho nên cô cũng không còn thời gian để theo dõi cuộc sống của anh chàng Đơn, mà trong thâm tâm cô lúc nào cũng dành cho một thứ tình cảm gì đó gọi là đặc biệt. Thỉnh thoảng cô có ngồi xe kéo chạy qua trước cửa văn phòng đại diện của Tư Phước để lén nhìn xem coi Đơn có còn làm việc ở đó không, nhưng ít khi cô gặp.

Rồi đến một hôm cô nghe chính Tư Phước nói rằng Đơn đã được một người bạn của anh ta kéo về làm thư ký riêng cho công ty thương mãi, bởi Đơn giỏi tiếng Pháp lại siêng năng làm việc. Sau đó, Tư Phước còn hình như cố ý nói rõ hơn về cuộc sống hiện tại của Đơn, để cho Sáu Ngọc Sương không còn quan tâm tới anh chàng trẻ tuổi tội nghiệp kia nữa: "Thằng Tèo coi vậy mà tốt số, nó chẳng những được má chín Lương kêu về làm thư ký riêng, mà còn cho ăn ở ngay trong nhà của má Chín, rồi hằng ngày làm gia sư cho cô em gái cưng của tay má Chín này nữa.

Không chỉ là cách ly

Đơn lặng lẽ bỏ đi theo lệnh để rồi qua ngày hôm sau nữa Sáu Ngọc Sương biết chắc là Đơn đã chấp nhận về làm ở văn phòng của Bạch công tử đặt trong Chợ Lớn. Có nghĩa là giữa họ khó có sự liên lạc với nhau. Chưa khẳng định là mình có tình cảm gì với Đơn hay không, nhưng dẫu sao trước sự chia ly đột ngột này cô Sáu vẫn ngậm ngùi và bị hụt hẫng… Đúng là Bạch công tử  Tư Phước đã đánh hơi được tình cảm mà Đơn dành cho cô người yêu bé bỏng của mình, cho nên đã kịp ra tay ngăn chặn. Đúng ra với quyền lực như Tư Phước thì anh ta đã có thể đuổi việc ngay anh chàng Đơn chứ không còn duy trì bằng cách chuyển qua làm công việc khác nhủ vậy. Nhưng hình như Tư Phước còn có cách tính toán khác...

Nhà văn NGƯỜI KHĂN TRẮNG

Theo Đời sống Pháp luật

Các tin cũ hơn