>>Dính ‘nghi án’ bán dâm, show diễn của Trang Nhung bị hủy
>>Thanh Thảo nổi đóa khi bị gán tội tố Ngân Khánh bán dâm
>>Đến lượt 'Á khôi xe độ' bị nghi liên đới đường dây bán dâm của Mỹ Xuân
(Nguồn ảnh: Internet)
Thuần phong mỹ tục và cả quan niệm về đạo đức, phẩm chất là một phạm trù mang tính lịch sử riêng biệt của mỗi vùng. Rõ ràng, cùng một hành động ở Việt Nam ngày xưa có thể sẽ bị đánh giá như thế này, nhưng tại thời điểm hiện tại sẽ có cách nhìn khác, và dưới con mắt của những người nước ngoài lại càng không đồng nhất.
Ví dụ như ở Thái Lan, hoạt động mại dâm được coi như một nghề nghiệp. Một nghề nghiệp thì không phân biệt giữa kinh doanh xác thịt và buôn bán tôm cá. Người ta ưa thích kinh doanh xác thịt hơn tôm cá, vì tôm cá thì phải bỏ tiền để mua nguyên liệu, còn con người thì chỉ dùng sức lao động thôi.
Điều này theo như Kinh tế học Mác – Ăng nghen thì sẽ tạo ra giá trị thặng dư tuyệt đối cho nhà tư bản – người bán dâm. Đấy là khi đặt vấn đề dưới ánh mắt khô khan thuần kinh tế. Ngoài ra, hiện nay vẫn còn có một số phong tục khác ở vài quốc gia, bộ tộc trên thế giới cũng thể hiện rằng chúng ta không thể đưa ra một chuẩn mực chung về thuần phong mỹ tục, về đạo đức, phẩm chất được.
Ví dụ như một số bộ tộc của các quốc gia Nam Mỹ như Venezuela, Brazil, Bolivia... cho phép một cặp vợ chồng có quyền quan hệ tình dục với anh chị em ruột thịt của bạn đời. Điều này đồng nghĩa với việc là người chồng có thể công khai quan hệ tình dục với chị, em gái của vợ,…
Trong khi đó, người vợ lại có thể quan hệ với anh, em trai của người chồng. Hoặc đối với đàn ông Uruguay thì phải tuyệt đối kiêng kị chuyện chung đụng trong những ngày kinh nguyệt của vợ. Nếu phạm phải luật cấm này (tất nhiên là chính quyền chỉ có thể biết khi người vợ báo cáo), người chồng sẽ phải ngồi tù.
Tuy nhiên, bù lại, người đàn ông lại có quyền giải quyết nhu cầu sinh lý bằng cách tìm tới các cô gái ở các nhà chứa nhưng không được quá 20 lần trong một tuần…
(Nguồn ảnh: Internet)
Và tất nhiên, không ai đứng ra xét đoán quan niệm ở nơi nào là đúng, ở nơi nào là sai. Vì không ai có quyền như vậy. Nhưng hầu hết người dân tại các quốc gia tiên tiến trên thế giới đều có ánh nhìn không mấy thiện cảm đối với hoạt động mại dâm.
Và thậm chí còn họ đưa ra những bộ luật nghiêm khắc để ngăn cấm nó. Phải chăng bởi hệ thống giáo dục chung của con người từ xưa đến nay đã tạo ra nếp hằn đó trong suy nghĩ.
Dâm là bản tính tự nhiên của con người. Tạo hóa – tự nhiên đã tạo ra điều đó để đảm bảo việc duy trì nòi giống, cũng giống như việc duy trì nòi giống của con dê.
Bản chất của dâm tính tự nhiên là như vậy. Nhưng con người, từ thủa khai sinh, từ thủa biết đi trên hai chân, biết suy nghĩ đã tạo ra được một kỳ tích vượt trội mà không một chủng loài nào có được. Đó là cảm xúc. Một hệ thống cảm xúc với muôn vàn cung bậc phức tạp, đan xen vào nhau. Biết yêu, biết ngượng ngùng, biết tôn sùng, biết đắm say, biết đau khổ…
Trong quá trình phát triển cảm xúc này, con người đã xây dựng được phần “người” tách bạch hẳn với phần “con” và tạo lập cho mình một vị thế đứng trên tất cả các loài vật còn lại trên trái đất, chế ngự cả tự nhiên. Tình dục từ nghĩa quan hệ duy trì nòi giống đơn thuần được nâng lên thành nghệ thuật giữa những cảm xúc đồng điệu. Khi con người không còn nhận thức được điều này nữa, thì tức là con người đang suy thoái.
Các nhà giáo dục học từ xưa hiểu được điều này, nên cố gắng ngăn cấm bằng vô số lớp quần áo hoặc những luật lệ hà khắc. Dần dần tạo thành nếp suy nghĩ rằng “không được như thế”, “điều đó là không hợp đạo đức, thuần phong mỹ tục”.
Kỳ thực đạo đức, thuần phong mỹ tục chỉ là cái mà con người tự đặt ra để ngăn cản sự suy thoái trong đầu óc vượt trội của mình. Nhưng như triết học Mác – LêNin đã chỉ rõ, cái gì phát triển đến đỉnh cao rồi cũng sẽ suy tàn.
Dấu ấn suy tàn đầu tiên của con người không thể hiện ở sự yếu ớt về thể chất mà thể hiện trong sự suy đồi về đầu óc. Những cố gắng của nền giáo dục chỉ để lại nếp hằn trong suy nghĩ chứ không để lại sự hiểu biết thấu đáo, nếp hằn đó đóng vai trò là bờ đê ngăn cản giữ phần “người” với phần “con” man dại. Và một khi lớp hằn đó bị mờ đi thì con người sẽ trượt dốc không phanh trở lại với cái bản ngã tự nhiên của loài vật.
Đó là nguồn gốc sâu xa nhất về sự lên án của nhân loại đối với hoạt động mua bán dâm, chính bởi sự lo sợ về một tương lai diệt vong không xa của loài người.
(Nguồn ảnh: Internet)
Dâm là tại tâm tính con người ham mê sắc dục. Nói là mua dâm, nhưng thật ngược đời, khi có dâm thì mới đi mua dâm, đúng ra là mua cái để thỏa mãn dâm tính. Nói là bán dâm nhưng kỳ thực chỉ là bán cái để thỏa mãn dâm tính mà thôi.
Vậy mua và bán dâm xét đơn thuần chỉ là nơi cầu và cung gặp nhau. Và theo quy luật của thị trường, có cầu ắt có cung. Không một loại hàng hóa hay dịch vụ nào có thể tồn tại được nếu như người ta không cần. Quan điểm Marketing hiện đại cũng chỉ rõ rằng: “bán cái mà người ta cần, chứ không bán cái mà mình có”.
Vậy khởi nguồn của hoạt động mại dâm chính là từ người mua. Tuy nhiên, trong thực tế, người bán dâm vẫn là những người chịu hình phạt chính trước pháp luật, bị áp dụng biện pháp giáo dục tại xã, phường, thị trấn hoặc đưa vào cơ sở chữa bệnh, chưa kể đến những kỳ thị, ghẻ lạnh của xã hội gây tổn hại rất lớn về tinh thần.
Trong khi đó người mua dâm chỉ bị xử phạt hành chính bằng hình thức cảnh cáo hoặc phạt tiền. Điều nực cười là hoạt động này chỉ diễn ra khi có lòng dâm của người mua, nhưng chính người mua lại là những kẻ khinh thường người bán nhất.
Người bán dâm có năm bảy đường. Có người cũng vì bất đắc dĩ, bán mình chuộc cha như nàng Kiều trong truyện Nguyễn Du. Cũng có người vì ham muốn vật chất, chỉ đơn thuần để mua một đôi giày, một bộ đồ hàng hiệu như các “nàng kiều” thời nay. Còn người mua dâm, thì chỉ có một dạng.
Người bán dâm thì bị đưa vào trại phục hồi nhân phẩm, còn kẻ mua dâm thì ai sẽ chữa cho hết lòng tà?
Theo Yume