Nghị lực phi thường của cô sinh viên cao chưa đầy 80cm

Thứ tư, 16/05/2012, 17:41
Cô sinh viên Lê Thị Vi (Quảng Nam) cao chưa đến 80cm, nặng gần 19kg, là một trong những tấm gương sáng trong học tập, biết vươn lên trong cuộc sống. Với thân hình nhỏ bé không bằng ai nhưng chất chứa bên trong là một nghị lực phi thường không phải ai cũng có.

>>Cô gái lão hóa ở Quảng Nam đã trẻ lại hơn 30 tuổi
>>Những vũ khí sinh học đáng sợ nhất trong lịch sử
>>Trường hợp 'bé gái phát cháy" là chưa từng có

Vi cười bẽn lẽn, cô bảo: “Em cũng chẳng có gì đâu, cứ cố gắng từng ngày một, cứ từng chút một, thế là được thôi”.

Tuổi thơ dữ dội
 


Lê Thị Vi trong căn phòng trọ của mình
 

Tôi gặp Vi khi cô đang đi trên sân trường đầy nắng, thời gian này cô đang tất bật để ôn tập cho kỳ thi tốt nghiệp Đại học của mình. Nhưng khi chúng tôi trò chuyện và muốn viết một bài về cô, cô chỉ cười bẽn lẽn e lệ.  Trong căn phòng trọ sinh viên đầy thiếu thốn của mình, Vi bắt đầu kể về tuổi thơ nhọc nhằn để đến được trường.

Sinh năm 1990, là con út trong một gia đình có 4 anh chị em bình thường nhưng Vi cao chưa đầy một thước, cân nặng chưa tới 19kg. Ngay từ khi sinh ra, Lê Thị Vi đã bị dị tật bẩm sinh. Bây giờ đã 22 tuổi nhưng Vi vẫn mang hình dáng của một đứa bé mới chập chững biết đi.

Ngày mới sinh ra, cơ thể cô đã nhỏ hơn so với những đứa trẻ bình thường. Cô nghe mẹ kể, khi sinh ra cô nặng chưa đến 1,7 kg, sức khỏe rất yếu. Sau trận ốm thập tử nhất sinh hồi năm 1 tuổi đã tưởng chừng như không qua khỏi.

Nhưng may mắn ông trời vẫn còn thương, cô đã tai qua nạn khỏi. Nhưng vì bị dị tật bẩm sinh nên cô không thể lớn hơn được, cứ “bé như cái kẹo” vậy thôi. Và cũng chính vì thế, cha mẹ cô đã rất đau buồn, thương con mà không biết làm cách nào vì gia cảnh quá nghèo.

Lớn lên thêm một chút, đến tuổi đi học, cô chẳng dám bước chân ra khỏi cửa vì suốt ngày bị chúng bạn chê cười là đồ “thiếu thước tấc”. Mặc dù lúc ấy còn nhỏ xíu, nhưng cô cũng đã ý thức được sự thiệt thòi và thiếu thốn của bản thân, của gia đình, và những cái nhìn thiếu thiện cảm, sự chế giễu của bạn bè, của những người lạ.

Vi kể: “Những lúc đi ra đường, bạn bè cứ trêu chọc em làm em buồn lắm! Nhưng biết làm sao được vì ông trời cho mình thế nào mình nhận như thế thôi! Chỉ buồn cho ba mẹ em cứ khóc mỗi lần em bị chế giễu như thế".

Hồi ấy, nếu không có quyết tâm, có lẽ Vi đã chẳng bao giờ đến trường được. Mặc dù mặc cảm về bản thân, nhưng Vi luôn khao khát được đến trường. Sau nhiều lần cha mẹ đến trường thuyết phục, cuối cùng cô giáo cũng nhận vi vào lớp học. Thế là Vi đi học, mặc cho ánh mắt nhìn của mọi người, mặc cả những lời xì xầm bàn tán, ngày ngày mẹ Vi đưa đến trường, tan học lại đón Vi về.

Bởi dẫu con đường từ nhà đến trường cũng chẳng bao xa, nhưng đôi chân của Vi quá ngắn, nếu tự đi thì mất rất nhiều thời gian, chưa kể đến những chuyện tai nạn do đường sá, xe cộ, và sức khỏe Vi cũng rất yếu. Thế nên mặc dù vừa phải đi lầm công việc đồng áng vất vả, nhưng cha mẹ Vi vẫn thay nhau đưa đón Vi đi học…

Cứ thế, vượt qua bao nhiêu gian khó, vượt qua bao nhiêu tủi hờn, để rồi suốt thời kỳ đi học từ cấp 1 cho đến hết lớp 12, lúc nào Vi cũng có học lực khá giỏi. Vi luôn có ý thức học tập rất cao.

Bây giờ, Vi đang là sinh viên năm cuối công nghệ thông tin của trường Đại học Quảng Nam và liên tục nhận được học bổng vì thành tích học tập tốt và nghị lực vượt khó vươn lên.

Vi chia sẻ: “Mặc dù bị dị tật bẩm sinh, không có được sự phát triển về thể chất như những người bình thường, nhưng không lúc nào em thấy buồn hay mặc cảm vì thân thể của mình cả. Với em đó là sự ban tặng của tạo hóa, và mình phải biết vượt lên số phận để trưởng thành hơn…”

Và ước mơ bình dị của cô bé tật nguyền…

Bạn Trần Thị Dung, bạn của Vi cho biết: “Vi không muốn nhờ vả người khác, mọi việc đều tự Vi làm lấy hết chỉ trừ những việc quá khó. Vi lúc nào cũng là một người hòa đồng, vui vẻ với mọi người. Ngoài giờ học trên lớp, Vi cũng thường học thêm Anh văn để sau này có thể sử dụng tốt ngoại ngữ. Vi là một cô gái rất ngoan và đầy nghị lực trong cuộc sống”.

Hỏi Vi làm sao có thể khắc phục được hết những khó khăn để học, nhất là chuyện đi lại trong trường, trong lớp, chuyện bàn ghế quá khổ, rồi những ánh mắt nhìn của mọi người… Vi cười trả lời không một chút đắn đo: “Những khó khăn đó quả thực rất lớn, nhưng em được sự giúp đỡ của rất nhiều người, bạn bè, thầy cô giáo nên rồi cũng vượt qua được. Mọi người ai cũng yêu thương em nên cũng không thấy mặc cảm nhiều…”.

Được biết, sức khỏe của Vi không được tốt lắm. Vi hay bị đau ốm mỗi khi thức khuya học bài hay những lúc trái gió trở trời. Đặc biệt cuối năm vừa qua, Vi bị tai nạn phải nằm điều trị dài ngày tại Bệnh viện Đà Nẵng, nên phải nghỉ học mất một năm, Vi tiếc lắm.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Vi lại tiếp tục đi học và cũng được nhà trường và địa phương quan tâm, tạo mọi điều kiện thuận lợi để hoàn thành chương trình học của mình.

Hỏi em có mơ ước gì cho tương lai, Vi ngượng ngùng trả lời: “Chỉ mong có điều kiện để được học lên cao hơn. Sau đó có điều kiện em sẽ mở trung tâm dạy tin học miễn phí cho những người khuyết tật như mình. Em cố gắng vận động để có được nhiều tổ chức phi chính phủ giúp đỡ để thành lập trung tâm".


 

Theo VOV

Các tin cũ hơn