“Em chưa muốn cưới…”

Thứ năm, 22/03/2012, 16:22
“Mình cưới nhau đi em!” - “Chưa đến lúc đâu anh, chờ em đi làm rồi hãy tính. Mình như thế này có phải vui hơn không?”. Em luôn trả lời tôi như vậy...

Tôi biết mình không cao, to cũng không có gia thế “lẫy lừng” nhưng tôi yêu em, đó là sự thật. Tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên khi tình cờ nhặt được tấm ảnh thẻ học sinh ở bãi gửi xe. Đôi mắt to tròn và gương mặt trái xoan nhỏ nhắn của em đã khắc vào tâm trí tôi một hình ảnh chẳng thể phai mờ. Và rồi quyết tâm tìm ra em, có được em cũng bắt đầu từ đấy!

 

Bảy năm yêu em, tôi đã tự uốn nắn bản thân rất nhiều để khi đứng trước em, đứng trước gia đình em tôi có thể ngẩng cao đầu và nói lớn tiếng. Nhờ tình yêu ấy mà giờ đây tôi đã và đang trở thành một kiến trúc sư có tiếng ở đất Hà Thành. Tôi chọn nghề kiến trúc sư cũng bởi vì tình yêu với em. Em nói rằng em muốn được sống trong một ngôi nhà thoáng mát, có vườn bao quanh và có giàn hoa giấy đỏ do chính tay chồng thiết kế. Một ước mơ thật dễ thương và hoàn toàn chính đáng.

 

Bảy năm yêu nhau ngỡ rằng đã chín. Tôi ngỏ ý cầu hôn em khi chỉ còn một tháng nữa là em ra trường và chuẩn bị đi làm. Quá bất ngờ khi em nói lời từ chối và cho rằng giờ chưa phải lúc. Tôi tôn trọng quyết định của em.

 

Một tháng sau, em ra trường với tấm bằng loại khá, tôi mừng rơn người khi nghĩ rằng sắp có được em. Nhưng hy vọng lắm lại thất vọng nhiều, em chỉ đáp lại sự nhiệt thành của tôi bằng nụ cười hờ hững: “Đợi em đi làm rồi hãy tính. Chúng mình như thế này chẳng phải vui hơn sao”. Đúng là tôi vui đến cười ra nước mắt. Lại một lần nữa tôi ngoan ngoãn chiều theo quyết định của em.

 

Em bắt đầu đi làm sau khi ra trường khoảng một tháng. Ngoại hình đẹp, nói chuyện có duyên và gia đình có “thế” nên việc em nhận được chỗ “ngon” là điều dễ hiểu. Mọi thứ đã đâu vào đấy chỉ có lời cầu hôn của tôi là vẫn còn bỏ ngỏ…

 

Quyết tâm cầu hôn em thêm lần nữa và để cho chiến dịch thành công, tôi đã dày công xếp một ngôi nhà bằng tăm tre để tặng em. Nhưng em vẫn từ chối. “Em mới đi làm, kết hôn giờ này sớm quá. Hãy để cho em phấn đấu sự nghiệp. Như vậy em vừa hoàn thành được ước mơ của mình vừa giúp đỡ anh về kinh tế nếu sau này hai đứa mình lấy nhau”.

 

Em ơi! một lý do hoàn toàn chính đáng!

 

… “Mình lấy nhau đi em!” - lời cầu hôn tiếp theo tôi dành cho em sau một năm rưỡi em đi làm.

 

“Em chưa muốn”, em vẫn trả lời tôi như thế. Không có lý do, cũng không hứa hẹn dù chỉ một lời. Tôi phải làm gì, đến khi nào tôi mới được nghe em nói câu đồng ý?

 Theo dantri.vn

Các tin mới hơn

Các tin cũ hơn