Những “bóng hồng” khuân vác, phụ hồ

Thứ bảy, 20/10/2012, 16:57
Nói đến những công việc như phụ hồ, khuân vác… thường ta nghĩ đó là việc của cánh đàn ông trai tráng. Thế nhưng trên các công trình xây dựng, hình ảnh chị em đi phụ hồ không còn xa lạ, âu cũng vì cuộc sống mưu sinh.
 

Phái yếu cũng lăn xả với nghề phụ hồ (Ảnh: Minh Hoàng)

"Phái yếu" cũng lăn xả với nghề phụ hồ 

Mệt lắm nhưng làm riết cũng quen
 
Từ những quận trung tâm thành phố, cho đến vùng ngoại ô, hầu như trong bất kỳ một công trình xây dựng lớn nhỏ nào đều có thể bắt gặp ít nhiều bóng dáng người phụ nữ trong vị trí phụ hồ hay khuân vác.
 
Ngày cuối tuần, khi chúng tôi tìm đến một công trình đang xây dựng trên quốc lộ 13 thuộc quận Thủ Đức, trên độ cao hàng chục mét, những người phụ nữ đang cặm cụi làm việc mặc cho cái nắng chói chang.  
 
Phái yếu cũng lăn xả với nghề phụ hồ (Ảnh: Minh Hoàng)

Trên giàn giáo cao chục mét, chị Trương Thị Tin cố gắng hoàn tất
công việc dưới cái nắng chói chang 

 
Kéo tay áo lau mồ hôi trên mặt, chị Trương Thị Tin, quê ở Bình Phước bộc bạch: “Mấy ngày đầu công trình còn làm ở dưới thấp, bây giờ lên cao nên em cũng sợ, nhưng làm riết rồi cũng quen”.
 
Ngày 10/6/2012, tai nạn thương tâm đã xảy ra với một nữ phụ hồ. Chị Dương Thị Hằng, 30 tuổi, ở xã Thạch Bàn (Thạch Hà, Hà Tĩnh) rơi tự do từ tầng thứ 9 của tòa nhà xuống đất khiến chị tử vong ngay sau đó.
Làm riết rồi quen, cho nên chị em chẳng nề hà việc gì, từ khiêng gạch, trộn hồ, đẩy xe, cho đến đổ bê tông, uốn thép… Mặc dù bây giờ cũng có máy móc hỗ trợ, nhưng không phải việc gì máy cũng làm thay người.
 
Điều đáng ngại là hầu như các chị em làm việc rất thiếu thốn về trang thiết bị bảo hộ lao động, nếu có thì chỉ là chiếc mũ và bộ đồng phục. Ở những công trình quy mô nhỏ và hộ gia đình thì các chị em chỉ có cái nón lá là thứ che mưa che nắng.
 
  Làm việc trên tầng cao nhưng mũ bảo hộ lại là chiếc nón lá (Ảnh: Hoàng Linh)

Làm việc trên tầng cao nhưng mũ bảo hộ lại là chiếc nón lá 
 
Chung công việc, nhiều cảnh đời
 
Đa số các chị em đều đến từ các tỉnh thành lân cận, dù chung một công việc nhưng mỗi người là một cảnh đời khác nhau.
 
Hai vợ chồng chị Nguyễn Văn Bảy sống ở Tân Phú, Đồng Nai hồi mới lấy nhau cũng có được mảnh ruộng nhỏ để làm ăn, nhưng vì thu nhập không đủ sống nên chuyển sang nghề hồ, làm dưới quê hết việc thì lại lên thành phố.
 
Có chị em thì xoay trần với nhiều công việc: “Chồng em trước cũng làm nghề hồ nhưng bị tai nạn, giờ ở nhà thay em trông nom các con. Khi xong công trình này, em lại bắt xe lên Bảo Lộc (Lâm Đồng) hái mướn vì khoảng tháng 11,12 là mùa thu hoạch cà phê rồi.” - chị Bùi Thị Sương quê ở Tây Ninh dự định.
 
Và trên những công trình ngổn ngang cũng không ít những “bông hoa” mới bước sang tuổi mười tám đôi mươi như Lê Kim Phượng quê ở Bình Dương: “Mấy năm trước em làm trong xưởng điều, mỗi ngày được 50-70 ngàn đồng. Mặc dù làm nghề hồ rất cực nhưng một ngày công cũng kiếm được trên dưới 150 ngàn đồng, cũng có dư để gửi về cho cha mẹ”.
 
  Làm việc trên tầng cao nhưng mũ bảo hộ lại là chiếc nón lá (Ảnh: Hoàng Linh)

Dù đeo găng tay, khẩu trang kín mít nhưng công việc nặng nhọc này vẫn
bào mòn sức khỏe và vẻ đẹp của chị em 

Dấu ấn nghề hồ
 
Trong dáng hao gầy, chị Hoàng Thị Lụa kể lại: “Đang lúc dọn đống bê tông thì chẳng may đạp phải cái đinh nên đành phải nghỉ một ngày công đi chích ngừa, tiếc đứt ruột!”.
 
Với 5 năm phụ hồ, chị Vũ Thị Tươi ở Bến Tre có những kỷ niệm “rùng mình”: “Lần đó mình phụ hồ trên giàn giáo ở tầng một cao khoảng 4m, chẳng may bước chân vào tấm ván không có giá đỡ, thế là lao xuống đất. May mà ở dưới là đống cát nên tôi chỉ bị thương nhẹ ở chân”.
 
Ông Trần Văn Long một chủ thầu công trình nói: “Đàn ông thanh niên làm hồ còn có nhiều người không chịu nổi, nhìn chị em họ làm thấy thương, vì công việc này tốn sức nhiều lắm. Nhưng vì miếng cơm manh áo, họ cứ nằng nặc xin vào làm nên chúng tôi không thể chối từ”.
 
Làm việc trong môi trường bụi bặm, nhiều chị em mắc phải bệnh viêm xoang, viêm họng, đau lưng, vôi vữa ăn tay…

Sau những tháng ngày dãi nắng dầm mưa, những mái tóc đen óng ngả dần sang màu nâu vàng, khuôn mặt cháy sạm đi, đôi bàn tay cũng thô kệch. Nếu có nhắc đến ngày 20/10 thì có người biết, có người không. Nhưng họ có chung mong ước là tìm được việc làm ổn định, phù hợp với sức khỏe của mình, và được làm việc ở gần nhà để chăm sóc chồng con chứ không phải bôn ba nơi đất khách.

 
Theo Dantri

Các tin cũ hơn