MC Anh Quân: 'Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà'

Thứ năm, 15/01/2015, 11:07
MC Anh Quân: 'Tôi mong về Hà Nội, để nghe gió sông Hồng thổi, để thương áo len cài vội, một chiều đông rét mướt...'

Sài Gòn đang vào xuân, khắp phố phường ngập tràn nắng ấm. Gió cứ mơn man thổi làm tóc những cô nàng đỏm dáng bay bay. Tết chưa đến mà không khí chộn rộn nôn nao cứ toả ra trong từng hàng cây góc phố. Tự dưng ngay giữa cái ấm áp phương Nam đặc trưng này, tôi lại thèm nhớ cái rét căm của Hà Nội.

Mùa này sương trắng giăng trên bờ hồ Gươm, những hàng cây trên đường Thanh Niên trụi lá, các bác già hẳn vẫn ngồi uống trà nóng và kể chuyện đời xưa, những cô bạn cứ xuýt xoa lạnh rồi lại quấn khăn dung dăng đi lượn phố cổ, và mẹ chắc lại chốc chốc thở dài bữa cơm chiều nay toàn món Quân thích, phải chi nó về... Chao ôi là nhớ!!!

Nếu không bận quay hình, đi show, bao nhiêu cái hẹn với bạn bè, có lẽ tôi đã muốn bay về nhà ngay lập tức. Giữa bao nhiêu cao lương mỹ vị, bỗng thèm một sáng trời lạnh được ăn một bữa cơm nhà mẹ nấu, lúc nào cũng có trứng tráng, bát canh cua và cà pháo, nhất là đĩa cải chua tươi giòn sần sật mẹ tự muối theo cách truyền thống, ngâm chấm nước mắm sống, ngon nhớ cả đời người.

MC Anh Quan

Do đặc thù công việc khiến bản thân phải ăn uống thất thường, vội vàng nên Anh Quân thường chỉ cần lấy ít nước sôi chế tô mì, đợi vài phút, ăn xong  là bao mệt mỏi tan biến liền. Nói vậy nhưng chọn mì ăn liền không dễ đâu. Quân chọn mì REEVA Bò Hầm Cải Chua vì đây là sản phẩm tiên phong sáng tạo với cải muối chua truyền thống tươi 100%, lại thêm phối trộn tỏi ớt, quyện với bò hầm đậm đà. Quân đánh giá mì REEVA đã phối hợp thành công, cực kỳ tinh tế và có giá trị ẩm thực và thành công trong việc chia sẻ tình cảm, nỗi nhớ nhà đối với những người con trưởng thành sống xa gia đình.

Cuộc đời là sự đẩy đưa của chữ duyên. Có ai ngờ chàng trai học Quan hệ Quốc tế năm đó, được cả gia đình đinh ninh sẽ thành một anh công chức làm việc ở cơ quan ngoại giao, lĩnh lương, ổn định, sống cuộc đời êm đềm nhàn hạ, giờ đây đã sống và làm việc ở một nơi cách xa nghìn cây số, với một ngành nghề hoàn toàn khác biệt.

Lúc còn là sinh viên, những lần cầm micro trước bạn bè, thầy cô, đến khi đứng trước những đám đông lớn hơn, đã đưa đẩy Quân đến với nghề MC, và rồi như số phận, tôi Nam tiến dự thi Người dẫn chương trình của HTV, rồi từ đó gắn bó với nghề như là sự sắp đặt của định mệnh.

Nhưng chưa bao giờ tôi hối tiếc những quyết định của ngày đó, ngược lại, tôi cảm ơn tổ nghiệp đã cho mình cơ hội được làm công việc yêu thích, được học thêm bao nhiêu điều, gặp bao bạn mới, thử thách mình trong nhiều hoàn cảnh.

Sài Gòn là một thành phố kỳ diệu, gần mà xa, quen mà lạ, nơi có thể ôm hết vào lòng mọi người con xa quê, tạo cho họ môi trường công việc, bè bạn, sự chia sẻ, niềm vui, nhưng đồng thời cũng khẽ khàng gọi tên nỗi cô đơn cho những ai trót nhạy cảm với đời. Lắm khi, chỉ là những hôm về nhà mà thèm quắt quay một bữa cơm bên bếp ấm.

Niềm an ủi khi đó của tôi chính là tự tay pha bát mì gói nóng thơm, nghi ngút khói, nếm nước súp đậm vị bò hầm, nhai miếng cải chua tươi giòn sần sật mà tưởng bữa cơm quê nhà quen thuộc, bật đĩa lên nghe giai điệu bài hát cũ về Hà Nội thân thương: "Tôi mong về Hà Nội, để nghe gió sông Hồng thổi, để thương áo len cài vội, một chiều đông rét mướt..."

Rồi thì không để mình uỷ mị lâu, sẽ lại ngó ra Sài Gòn đêm lung linh màu, hít một hơi thật sâu làn gió đêm mát rượi, giấu đi chút yếu lòng của gã trai xa quê, lại xốc tinh thần mình dậy, đọc kịch bản xong đi ngủ, mai lại bắt đầu một ngày làm việc mới.

Mỗi bận về Hà Nội, dăm bạn bè trách hờn Sài Gòn phồn hoa đô hội chắc quyến rũ Quân luôn rồi chứ gì, mình cười không thừa nhận không phản đối. Chỉ thẳm sâu trong lòng mới biết.

Theo VTC

Các tin cũ hơn