Chàng thiếu niên mang hình hài bé 5 tuổi

Thứ ba, 30/07/2013, 13:48
15 tuổi - cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời, Dũng chỉ bằng cậu bé 5 tuổi, với đầu trọc lóc, ngực gà, bụng ỏng, đít beo, làn da tím xạm và môi hơi tím tái điển hình của cơ thể thiếu oxy mãn tính và suy dinh dưỡng.

Em, một thiếu niên mười lăm tuổi nhưng lại mang hình hài của đứa trẻ năm tuổi. Tôi gặp em cách đây cũng đã gần một năm tại khoa lao và bệnh phổi bệnh viện 103, khi bố em và em đang ngồi đợi trước phòng bác sĩ.

Nhìn thấy một em bé có vẻ mặt mệt mỏi, đội một mũ len to đùng nhưng lại có đôi mắt sáng, rất dễ thương thôi thúc tôi lại ngồi chơi với em. Lúc đó, tôi mới biết thì ra em không phải là chú nhóc mà đã là một cậu thiếu niên mười lăm tuổi.

ti hon

Dù bệnh tật là thế, em vẫn đến trường và đạt được những kết quả cao trong học tập.

Em là Đỗ Văn Dũng, quê ở Vĩnh Phúc, Bắc Quang, Hà Giang. Em bị mắc bệnh phổi mãn tính. Bố em kể lại rằng, năm lên ba tuổi sau một đợt viêm phổi nặng suýt chết, người em từ đó hầu như chẳng lớn thêm được, kèm theo bệnh về phổi và mười năm nay hầu như năm nào em cũng phải đi bệnh viện đến mấy lần vì ho, khó thở.

Bố mẹ em đều là nông dân ở một tỉnh biên giới xa xôi, gia cảnh cũng rất khó khăn, nhưng vì con trai bị bệnh cũng không quản ngại gian khổ mà đưa em đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, thậm chí sang cả Trung Quốc để chữa trị mà kết quả vẫn không hề khá hơn.

Dũng có gương mặt hiền lành, nhẹ nhàng và điềm đạm nhưng cặp mắt đặc biệt sáng, gửi gắm vào đó với biết bao nỗi niềm và hy vọng. Em cũng rất ngoan ngoãn, trả lời câu hỏi của chúng tôi rất lễ phép, cũng không hề có chút bi quan nào về bệnh tật.

Cậu thiếu niên đang ở cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời ấy đang mang trên mình hình hài của đứa trẻ năm tuổi, với đầu trọc lóc, ngực gà, bụng ỏng, đít beo, làn da tím  xạm và môi hơi tím tái điển hình của cơ thể thiếu oxy mạn tính và suy dinh dưỡng. Thế nhưng trong em lại có một ý chí và nghị lực phi thường.

Dù bệnh tật là thế, em vẫn đến trường và đạt được những kết quả cao trong học tập. Lúc nhỏ, thấy bạn bè được đi học, em cũng rất khao khát được đến trường  nhưng bố mẹ thấy em sức khỏe yếu, sợ không chịu được nên không cho em đi học. Nhưng trước ý chí và sự kiên trì của em, cuối cùng họ cũng phải đồng ý cho em đến trường. Bây giờ, em cũng đã học đến lớp 7 và cả bảy năm học đều đạt học sinh giỏi.

Năm em học lớp 5 còn được nằm trong đội hình đi thi học sinh giỏi của tỉnh, nhưng rồi lần đó em lại ốm nặng phải nhập viện không thể đi thi được. Em đã rất buồn nhưng cũng không vì thế mà đánh mất mục tiêu của mình. Mỗi ngày em đều cố gắng, mỗi ngày em đều nỗ lực. Em nói em rất thích được đến trường, ở đó em rất vui, em có bạn bè, em được vui chơi, các bạn cũng rất tốt với em.

Tôi hỏi em "Dũng, thế ước mơ của em là gì?". Em đáp "Em muốn đi học". Tôi hỏi rằng chẳng hạn như giáo viên này, bác sĩ này, kĩ sư... em có muốn làm bác sĩ không?. Em trả lời "Em không biết. Em chỉ muốn đi học".

Ban đầu tôi thấy hơi ngạc nhiên một chút. Sao lại có ước mơ như vậy chứ? Chẳng phải từ hồi chúng ta còn học mẫu giáo, mỗi lần cô giáo hỏi ước mơ sau này của con là gì? Chúng ta ai cũng đều trả lời là con muốn làm bác sĩ. Con muốn làm phi hành gia. Con muốn làm siêu nhân… đó thôi.

Em lại chỉ có mỗi ước mơ là đi học. Thì ra là thế. Đơn giản chỉ là được đi học. Ai dám bảo đó không là ước mơ. Mà đó chính là một ước mơ thiết thực, một ước mơ giản dị như thế nhưng với em cũng đâu phải dễ dàng thực hiện. Em muốn đến trường bởi ở đó em tìm được niềm vui của em, ở đó em có thể sống hết mình, để vùi đầu vào những trang sách, để chơi đùa với chúng bạn, để biết rằng em vẫn tồn tại, em vẫn khỏe mạnh.

Em đâu phải là chúng ta. Em vĩnh viễn không biết được ngày mai như thế nào? Em vĩnh viễn không biết ngày mai em có thể đến trường hay không?  Bởi vì một năm có đến mấy lần em phải nhập viện vì bệnh tình của mình, cho dù em không bi quan nhưng không thể nói rằng em không sợ. Sau khi hiểu được đó, tôi thật sự rất xúc động. Tôi chỉ biết chúc em sức khỏe và chúc em vững niềm tin.

Thầy giáo tôi bảo là người có tật như em lại là người có tài đấy. Biết đâu sau này em lại có những đóng góp to lớn. Nếu em đủ sức khỏe, em vẫn được đến trường rồi em sẽ tiếp tục chắp cánh thêm cho giấc mơ của em. Uớc mơ, dù to lớn, vĩ đại, dù nhỏ bé, giãn dị đều đẹp. Ai cũng có ước mơ. Ước mơ nào cho em.

Theo VNE

Các tin cũ hơn