Tâm sự của một người mẹ có con đồng tính

Thứ tư, 15/08/2012, 08:19
Trước đây, phải nói thực là tôi cũng có định kiến về những người đồng tính. Nhưng qua tiếp xúc, nghe những câu chuyện của họ, của người thân tôi mới hiểu họ cũng là một phần của thế giới này và chính chúng ta phải học cách chấp nhận điều đó.

>>Tô Phi: Đồng tính hay dị tính thì cũng phải sống tốt
>>Đạo diễn My best gay friends: Tôi đồng tính, thì sao?
>>Đàm Vĩnh Hưng cảm thông với tình đồng tính nữ
>>Vào 'tổ ấm' của người đồng tính-Bài I

Mong rằng cuộc trò chuyện dưới đây với chị Lê Thị Thu Hà (mẹ của Vũ Thanh Phong, một thanh niên đồng tính) sẽ là cánh cửa để bạn đọc đến với thế giới của họ. 
 
Chị Lê Thị Thu Hà

Con mình là người đồng tính
 
Trước khi nói với mẹ, em đã chuẩn bị tinh thần. Đã đặt ra những tình huống: Có thể bị đuổi ra khỏi nhà, bị nhốt hay đưa đến bệnh viện… và với mỗi tình huống cũng đã lường trước những việc mình phải làm để thoát ra.

Nhưng khi thấy mẹ không có những hành động như mình dự tính, chính em lại bị sốc. Em may mắn vì mẹ hiểu nên dễ dàng tiếp thu cái mới. Mẹ em là số 1! Được là chính mình, với em là điều quan trọng nhất.
Trò chuyện về đề tài này chị có ngại không?

Có gì phải ngại. Mấy hôm trước cũng đã có báo đến phỏng vấn và người ta cũng tế nhị che mặt mình đi, cũng không ghi rõ họ tên. Vậy mà vẫn có người nhận ra và hỏi tại sao lại công khai thế. Nhưng thực sự tôi cũng muốn để mọi người cùng biết.

Không phải mình khoe khoang con mình là người đồng tính, mà chỉ muốn mọi người hiểu. Bởi vì có hiểu được thì mới có thể thông cảm, có thể thúc đẩy sự bình đẳng cho họ.

Khi biết con bị thế này...

(cười) Không nên nói là "bị" vì đây không là phải bệnh mà là xu hướng tính dục. Như chúng ta có ai nói là "bị" dị tính đâu. Cũng không nên dùng từ người bình thường để phân biệt với người đồng tính vì khi đã có khái niệm bình thường thì những gì khác với nó sẽ là không bình thường.

Tôi không có ý phân biệt, chỉ là vì chưa hiểu nhiều về họ thôi.

Thì trước đây tôi cũng chỉ biết đồng tính là nam lại yêu nam, nữ yêu nữ... chứ chưa biết nhiều. Ngoài xã hội tôi cũng có tiếp xúc với những người đồng tính và thấy họ cũng bình thường. Chẳng bao giờ nghĩ con mình cũng thế. Cho mãi đến trước Tết vừa rồi cháu mới cho tôi biết.

Thực sự lúc đấy cũng sốc, chỉ nói được với con rằng hay con chưa ổn định về tâm sinh lý, thì cứ để tự nhiên xem thế nào. Nó cũng bảo đấy là tự nhiên chứ không cố tình theo  chiều hướng ấy.

Tại sao chị lại chấp nhận được dễ dàng như thế?

Cũng không dễ dàng đâu. Khi nói với bố cháu tôi cũng khóc, nhưng anh ấy bảo làm sao mà phải khóc, không có vấn đề gì cả. Anh còn dẫn chứng có những người như thế vẫn sống bình thường, có sao đâu.

Sau đó cháu nó cũng đưa tài liệu để đọc, rồi mình tự tìm hiểu. Cũng phải mất mấy tháng đấy, tuy mình không thể hiện ra nhưng trong lòng rất bất an. Khoảng 3 - 4 tháng sau mới lấy lại được tinh thần thì không thấy vấn đề gì nữa.

Còn những người xung quanh thì sao?

Họ hàng, người thân lúc đầu cũng không tin nhưng cũng không phản đối gì. Bạn bè cháu thì biết hết cả rồi. Lớp trẻ cũng dễ chấp nhận hơn. Một số bạn cũ khi biết tin còn bảo dù có bất cứ chuyện thì cũng ủng hộ cháu. Với hàng xóm cũng không có chuyện gì vì cháu chưa làm gì để ảnh hưởng đến gia đình, xã hội.

Nhưng tôi biết mọi người vẫn chưa chấp nhận sự thật này đâu vì đến giờ vẫn hỏi sao cứ để cháu như thế, sao không làm gì để thay đổi nó đi. Em gái tôi còn xin số điện thoại của bác sĩ để đưa cháu đến tư vấn... Nhưng tôi biết chứ, đây đâu phải là bệnh. Làm sao mà chữa được. Nên tôi không đưa con đi đâu cả, cứ để tự nhiên.

Đích tôn đấy, nhưng…

Đến bây giờ thì có thể nói là tạm ổn, nhưng chị có nghĩ tương lai thì sẽ thế nào?

Nói thật là nếu cháu định lấy vợ thì vẫn lấy được, nhưng rồi có hạnh phúc không? Tôi biết nhiều hoàn cảnh rất éo le. Mình không muốn để cho con người ta khổ như thế. Cũng không phải mình cao thượng gì đâu, nhưng chỉ mong con mình được hạnh phúc và con người ta cũng được hạnh phúc.

Bố mẹ nào chả kỳ vọng vào con, muốn con thành đạt, lập gia đình, có con... Nhưng mình cũng nghĩ, ông trời không cho ai tất và lấy đi tất, được mặt nọ thì mất mặt kia. Mình chỉ sống làm sao cho đúng bản chất con người mình, không làm điều gì trái pháp luật, để ảnh hưởng đến gia đình, đến xã hội.

Hiện nay những đám cưới đồng tính chưa được chấp nhận?

Chắc chắn là sẽ có sự phản đối. Không thể nào làm cho người ta thông cảm và chấp nhận ngay được. Tình huống xấu nhất là như mấy vụ ở Hà Tiên, Cà Mau, sẽ bị phản đối, cản trở... Chính vì thế nên Phong mới quyết định công khai càng sớm càng tốt. Hy vọng rồi xã hội sẽ hiểu ra và cuộc sống của con mình sẽ dễ dàng hơn.

Tôi cũng tham gia các hoạt động của tổ chức PFLAG- cộng đồng dành cho cha mẹ, gia đình và bạn bè của những người LGBT (đồng tính, song tính và chuyển giới) cố gắng thúc đẩy để sửa luật hôn nhân gia đình, hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính. Để người LGBT được lập gia đình và hạnh phúc như bao gia đình khác.

Chị không lo chuyện nối dõi tông đường? Phong có phải là cháu đích tôn không?

(cười) Đúng là đích tôn đấy. Nhưng tôi cũng không ngại chuyện con cái. Có nhiều cách để có con: Nhận con nuôi, thụ tinh nhân tạo, xin trứng, thuê đẻ... chứ không phải bắt buộc phải đẻ. Quan trọng nhất là làm thế nào để con mình được hạnh phúc. Và khi mình đã xác định thế thì mọi chuyện khác không đều không quan trọng nữa.

Thương con là để con sống thật với mình

Tức là chị đã tính trước mọi chuyện, đã chấp nhận. Phải nói là Phong rất may mắn khi có được sự ủng hộ của gia đình. Tôi thấy nhiều cha mẹ rất nặng nề về chuyện này, đau khổ, dùng các biện pháp mạnh để mong con thay đổi...

Không phải người ta không thương con đâu mà là thương lắm đấy. Bố mẹ nào cũng thương con nhưng mỗi người có một cách sống, cách biểu hiện tình cảm khác nhau. Có thể do kỳ vọng vào con nhiều quá nên áp đặt cho con phải thế nọ, phải thế kia.

Từ bé đã vẽ ra tương lai, đã định hướng cho con mình theo cái tương lai ấy, bất kể cái gì lệch ra ngoài con đường ấy ngay cả việc chọn trường lớp, nghề nghiệp... cho đến giới tính... đều bị phản đối và sử dụng cả tới những biện pháp mạnh như bắt phải thay đổi, bắt phải đi chữa bệnh... Còn tôi thì chỉ nghĩ, thương con là để con được sống thật với mình.

Trước đây vẫn thế hay chỉ khi biết chuyện này chị mới nghĩ thế?

Từ trước đến nay tôi vẫn luôn muốn con tâm sự với mình như người bạn, chứ không áp đặt. Trong gia đình có chuyện gì cũng tâm sự với con chứ không lấy độc quyền làm mẹ để quyết. Có lẽ vì thế khi chuyện này xảy ra cũng dễ chấp nhận hơn.

Chứ tôi thấy nhiều người rất nặng nề về sự đánh giá của xã hội, rất sợ dư luận. Mình lại nghĩ quan trọng nhất là gia đình sống vui vẻ, hòa thuận. Còn xã hội tác động phần nào đó thôi. Lúc nào tôi cũng nghĩ mình xấu mà người ta nói đẹp thì cũng không đẹp được. Mình đẹp mà người ta nói xấu thì mình cũng không xấu được. Vì vậy nên sống thật với mình.

Xin cảm ơn chị đã chia sẻ!


 
Cuối năm lớp 10 em thấy thích một bạn trai trong lớp, thích hơn các bạn trai khác, dù không chơi thân như mấy bạn kia. Chỉ biết là thích thôi, chứ chả biết đồng tính là gì.

Cảm giác đấy không hề có với các bạn gái. Dần dần đọc trên mạng, tìm hiểu thì mới biết về đồng tính và biết chắc mình là người đồng tính. Bây giờ em vẫn thích bạn đấy, nhưng chỉ giữ kín, không bày tỏ vì em biết bạn ấy không giống mình”.


Vũ Thanh Phong

Theo Kienthuc

Các tin cũ hơn