Vụ "thách cắn... 100 triệu" tại Tiền Giang: Những trò không giống ai

Thứ sáu, 10/05/2013, 14:19
Đây không phải là lần đầu tiên dư luận choáng vì những trò không giống ai của những người cùng ngồi trong tiệc rượu. Mới tháng trước, 7 thanh niên sau khi uống đến quắc cần câu, hứng chí thách nhau thi bơi vượt sông. Đang bơi giữa chừng thì kiệt sức, chìm nghỉm. May mà người dân sống gần đó nghe tiếng la hét tán loạn, kịp thời cứu được sáu anh, còn một anh bị nước cuốn trôi. 6 anh may mắn thoát chết, được người dân dìu vào bờ trong tình trạng ngất xỉu vì mệt...

Từ chuyện không đâu ra đâu, phút chốc biến thành cơn thị phi ở làng quê. Ông đại gia hai lúa tên Trần Thanh Hiền (64 tuổi, ngụ ấp 3, xã Mỹ Thành Bắc, huyện Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang), cuối tháng 3 vừa qua ngồi uống rượu với bạn bè, có cả nam cả nữ.  Uống say, ai đó trong nhóm bạn nhắc lại chuyện trai gái xa xưa, cao hứng, ông Hiền đứng phắt dậy nói với những người trong bàn "Ai dám cắn "cái đó" của tao, tao cho 100 triệu".

Đang sẵn men rượu, lại bị thách thức, bà bán thịt heo ngồi chung chiếu rượu đập tay đồng ý. Sau lúc, làm giấy giao kèo, tìm người làm chứng xong ông… nằm vật ra giữa nhà cho người phụ nữ cắn.

Một câu chuyện tào lao

Ông Hiền năm nay gần 65 tuổi, còn người phụ nữ xung phong cắn ông cũng sắp tứ tuần. Ở cái ấp 3 này, ông được xem như là người giàu có nhất, với căn nhà khang trang tường xanh mái đỏ vừa được xây dựng, vài hecta ruộng, con cái đều có công ăn việc làm đầy đủ. Ông cũng đã ngồi sui, cháu nội cháu ngoại đều có. Không chỉ giàu có, ông lại nằm trong thành phần là "quan chức xã". Đại loại, ông vừa có tiền, vừa có quyền. Ở quê, người như ông có thể gọi là thành đạt, có thể được nhiều người ngưỡng mộ rồi.

"Tui có gọi cho nó (người phụ nữ cắn ông) mấy lần, nói có gì nó lên nhà tui thương lượng. Chứ cái chuyện đó hay ho gì mà làm ầm ĩ, người ta xì xào nghe mắc cỡ quá. Nhưng mà, nó không có chịu lên", ông đại gia hai lúa nói vậy. Từ khi cái chuyện thách đố được một tờ nhật báo lớn loan tin, rồi nhiều tờ báo khác đưa tin theo, ông ra đường gặp ai cũng ngại ngần.

Còn về phía chị, chị xấu hổ lắm, chị bảo: "Ông chồng tui từ Sài Gòn nghe tin, về tìm tui la cho một chặp nên thân. Xong bạt tai tui mấy cái vì làm cái trò không giống ai. Có điều, ổng nói phải kiện thằng cha già mắc dịch này đến nơi đến chốn, đừng nghĩ có tiền rồi muốn làm gì ai đó thì làm". Chị mưu sinh bằng sạp thịt heo ngoài chợ, từ ngày xảy ra chuyện đến giờ, vẫn chưa dám ra chợ bán hàng lại, chị ngại điều tiếng thiên hạ.

Mọi chuyện bắt đầu từ bữa rượu của một người hàng xóm, tham gia uống có ông Hiền, chị bán thịt heo, người yêu cũ của ông Hiền và mấy người hàng xóm khác. Nhậu say, ông Hiền và người yêu cũ ngồi rủ rỉ về những ngày xưa xa vắng, xin gửi lại cho ai. Cao hứng, người yêu cũ còn lôi đặc điểm ít người biết của ông Hiền ra nói để chứng minh sự thân mật ngày trước của mình.

Chị bán thịt heo nghe vậy chắc chướng tai, nên nói trống không này kia kia nọ. Vậy là ông Hiền… cáu. Ông Hiền cho rằng, chị bán thịt heo đang hạ nhục mình, đang xúc phạm đến cả người yêu cũ. Vậy là ông thách: "Mày nhỏ mà láo, dám cắn cái đó của tao không? Dám cắn tao cho mày 100 triệu".

Chắc là đang say, mà có thể là 100 triệu quá lớn hay đơn giản tâm lý của người có men rượu bao giờ cũng bốc đồng theo kiểu "thích thì chiều".

Khi chị bán thịt heo đang cắn, ông Hiền bất thần xô chị ra. Thuận chân, ông còn tính đạp cho chị mấy cái. "Mày muốn giết tao thiệt hả", ông hét lên phẫn uất và nhào vào đòi chị phải trả "món nợ đau đớn" mà chị gây ra cho ông.

Một nhân chứng của vụ thách cắn giá 100 triệu đồng.

Thấy vậy, mấy người trong bàn rượu nhao nhao bênh vực chị bán thịt heo, ông Hiền ức quá: "Chơi cái gì mà bạn bè toàn bênh nó. Được rồi, tao cho giang hồ đến tính hết".

Đang cãi nhau bình thường, bỗng nhiên ông Hiền nhắc đến giang hồ thì… lớn chuyện. Ai đó gọi điện thoại báo công an xã, nhận được tin, ít phút sau mấy anh công an viên xuất hiện, mời cả ông Hiền lẫn chị bán thịt heo lên trụ sở công an xã làm việc.

Phía công an xã thấy trò tào lao, thì khuyên nhủ hai bên, coi như là say rượu mất khôn, bỏ qua cho nhau lần này để giữ gìn hòa khí láng giềng. Ông Hiền nghe mấy anh công xã nói thì gật đầu đồng ý, còn chị bán thịt heo nghe mấy anh công an xã khuyên thì luôn miệng dạ vâng.

Ai ngờ mấy ngày sau, chị bán thịt heo làm đơn gửi ra UBND xã tố cáo ông Hiền. Lý do chị bán thịt heo đưa ra là, tại giữa ông Hiền và chị có mâu thuẫn, nên ông Hiền mượn rượu để hạ nhục chị bằng hành động dùng tiền ép chị.

Chị bán thịt heo có đơn tố cáo, thì ông Hiền cũng có đơn tố cáo ngược lại. Ông Hiền đòi chị phải bồi thường tổn thất và tinh thần, vì đã "xâm hại đến thân thể, gây thương tích cho ông". Bị ông Hiền tố cáo ngược, chị bán thịt heo lại tiếp tục gửi đến chính quyền xã Mỹ Thành Bắc lá đơn thứ hai.

Lá đơn này của chị ngoài chuyện tố cáo hành vi hạ nhục người khác của ông Hiền, thì chị bán thịt heo còn yêu cầu "Ông Hiền phải trả cho tui 100 triệu đồng. Vì đó là số tiền mà ông Hiền đã cam kết trước mặt nhiều người rằng ổng sẽ trả cho tui nếu tui dám cắn... của ổng. Về phần tui, tui đã cắn. Như vậy, xét về lý về tình, ổng đều không phải, nhất định ổng phải trả cho tui đúng 100 triệu đồng như đã giao kèo. Tui biết làm vậy là đáng xấu hổ nhưng tui bị ông Hiền kích động, nhục mạ. Ổng khi dễ mình nghèo mà buông lời thách mướn cắn ổng để có 100 triệu. Số tiền 100 triệu đồng ông Hiền bắt buộc phải bồi thường cho tui vì tui đã cắn ổng rồi".

Căn nhà khang trang của ông Hiền.

Chính quyền lẫn công an xã sau lúc nhận đơn từ hai phía, đã tiến hành hòa giải, phân tích cho ông Hiền lẫn chị bán thịt heo đủ điều. Tiếc rằng, phóng lao thì phải theo lao, ông Hiền cứ khăng khăng "bà bán thịt heo xâm hại thân thể của tui". Còn chị bán thịt heo thì nhất định "Ông Hiền đã hạ nhục tui vậy mà định quỵt nợ".

Cuối cùng, theo yêu cầu của cả hai bên, công an xã đành chuyển hồ lên Công an huyện Cai Lậy. Nhận được hồ sơ, phía công an huyện đã tiến hành các thủ tục cần thiết và xác định, "vết thương do chị bán thịt cắn ông Hiền là không có gì. Nên phía Cơ quan Công an không xử lý chị bán thịt".

Còn về phần chị bán thịt, nếu chị muốn kiện đòi bồi thường danh dự, tiền bạc thì cứ sang Tòa án nhân dân huyện Cai Lậy để kiện. Theo thông tin mới nhất, thì Tòa án nhân dân huyện Cai Lậy đã thụ lý đơn của chị bán thịt heo, chị cũng đóng án phí hết 500 nghìn.

Thách nhau để cùng mang họa

Đây không phải là lần đầu tiên dư luận choáng vì những trò không giống ai của những người cùng ngồi trong tiệc rượu. Mới tháng trước, 7 thanh niên sau khi uống đến quắc cần câu, hứng chí thách nhau thi bơi vượt sông. Đang bơi giữa chừng thì kiệt sức, chìm nghỉm. May mà người dân sống gần đó nghe tiếng la hét tán loạn, kịp thời cứu được sáu anh, còn một anh bị nước cuốn trôi. 6 anh may mắn thoát chết, được người dân dìu vào bờ trong tình trạng ngất xỉu vì mệt.

Lâu hơn một chút, là chuyện không vui của hai người đàn ông là bạn xóm giềng của nhau. Người đàn ông này thấy người đàn ông kia phải đi giữ chòi coi thuê ruộng cho người khác thì thương lắm. Thương bạn mà không biết an ủi bằng cách nào, ông bèn mua… 4 lít rượu mò sang chỗ ông bạn đang giữ chòi mướn để rủ nhậu. Uống được độ 3 lít, thì hai ông không thể uống tiếp được.

Tiếc rượu, người đàn ông thương bạn thách: "Giờ tui với ông, thằng nào uống hết lít rượu này thì thằng kia phải gọi là anh suốt đời". Lời thách y như thuốc giải rượu, cả hai bừng tỉnh và tiếp tục lao vào uống. Sạch rượu, người đàn ông thương bạn bỏ về nhà ngủ, còn người đàn ông được bạn thương đã tử vong ngay tại chòi canh mướn. Gia cảnh vốn dĩ đã nghèo, sau cái chết của ông còn xác xơ hơn.

Ở Long An cũng có vụ thách nhau uống rượu rồi tử vong, từa tựa như vụ vừa nêu. Nhà có chuyện vui, nên ông Tư (tên nhân vật đã được thay đổi - PV) rủ mấy ông bạn hàng xóm qua uống rượu. Uống tàn tiệc, mấy ông hàng xóm say quá nên kéo nhau về trước, chỉ còn lại mỗi một ông.

Ông Tư nhìn ông bạn còn ngồi lại, nói: "Ông đúng là hảo huynh đệ của tui. Để tui sai sắp nhỏ đi mua thêm rượu về hai huynh đệ mình uống tiếp, không say không về". Dứt câu, ông sai con cháu trong nhà mua giúp ông thêm 2 lít rượu nữa. Rượu mua về, ông đặt giữa bàn, trịnh trọng nói với bạn "Nãy giờ, đệ với huynh toàn uống bằng ly, uống như vậy chưa là hảo hán chân chính. Giờ chỉ còn hai người, huynh đệ mình nên uống bằng… ca". Bạn của ông Tư đồng ý với lời đề nghị này.

Rượu được rót ra ca, cùng nhau đếm dứt câu "1, 2, 3" thì cả hai ông bất thần lăn đùng ra sàn nhà, gục hẳn. Bạn của ông Tư, nằm trên giường bệnh mếu máo: "Uống hết ca rượu, tui đâu còn biết gì nữa. Mở mắt dậy đã thấy mình được chuyển đến bệnh viện. Còn ông Tư, nghe người nhà nói lại là ổng đã chết rồi".

Khi thực hiện bài viết "Bỗng dưng muốn chết" (đã in trên Chuyên đề ANTG), người viết còn nghe được câu chuyện tận cùng của bi hài.

Căn nguyên chính để nảy sinh ra hành động này, cũng từ rượu. Hai anh kỹ sư là bạn cùng học đại học, lâu ngày gặp lại bèn rủ nhau uống rượu để hàn huyên. Trong lúc uống, nảy sinh mâu thuẫn. Mâu thuẫn cũng không có gì lớn, đại loại anh A bảo, 5 cộng 5 bằng 10. Anh B nhất định cãi lại, 6 cộng 4 mới bằng 10, chứ 5 cộng 5 tuyệt đối không thể bằng 10 được. Cãi qua cãi lại, không ai chịu ai. Tàn buổi rượu, cả hai hậm hực ra về, không thèm chào nhau một câu.

Về đến nhà, nghĩ lại câu chuyện ban nãy, một anh bất thần lên cơn uất ức liền chạy một mạch đến tiệm bán phân bón gần nhà, mua một chai thuốc diệt cỏ Paraquat mang về… tự tử. Trước khi uống, còn cẩn thận ghi lại phong thư tuyệt mệnh, trong đó có nhắc lý do “lấy cái chết để minh chứng cho thằng kia biết rằng, 6 cộng 4 mới bằng 10, chứ 5 cộng 5 thì tuyệt đối không thể bằng 10 được. Biết thì thưa thì thốt, không biết dựa cột mà nghe". Viết xong, khui chai thuốc diệt cỏ ra uống. Đương nhiên, tất cả hành động trên diễn ra khi anh kỹ sư kia còn đang say.

Đến lúc tỉnh cơn say, được gia đình đưa đến bệnh viện, anh cứ bấu lấy tay bác sĩ, nước mắt ngắn dài, nói như cầu khẩn: "Em dại quá, bác sĩ cố gắng cứu em". Thế nhưng, thuốc diệt cỏ Paraquat sau 2 giờ ngấm vào cơ thể, hoàn toàn không có cơ hội để cứu chữa.

 Bấy lâu, mọi người hay có thói quen mượn rượu để biểu lộ cảm xúc, hỉ nộ ái ố gì cũng đều tìm đến rượu. Tất nhiên, uống rượu là quyền tự do của mỗi cá nhân đủ tuổi chịu trách nhiệm về mặt hành vi. Có điều, trước khi uống cũng nên học cách tự dặn mình, rượu ít thì vui, rượu nhiều thì họa. Tránh cái chuyện, hành động của người say là trách nhiệm của người tỉnh. Đừng để cuộc vui mất vui vì những chuyện không đâu, hay đơn giản hơn đừng khiến vì rượu mà "trước cười, sau khóc".

Theo Anninhthegioi

Các tin mới hơn

Các tin cũ hơn