|
Thanh niên làm việc trong xưởng cơ khí |
Bình quê ở một huyện nghèo của tỉnh Nghệ An. Ở làng của Bình, nhiều người đã giúp ba mẹ đổi đời, xây được nhà lầu nhờ đi xuất khẩu lao động. Ban đầu, cả nhà chạy vay mượn gần 200 triệu để em gái của Bình trả phí môi giới xuất khẩu đi Nhật. Dần dần, em gái Bình trả hết được số tiền này và gửi thêm tiền để Bình đóng phí xuất ngoại.
Gần 2 năm sau khi ở Nhật, Bình nhẫn nhịn, tiêu xài tiết kiệm và tiếp tục gửi tiền về để lo cho người em gái còn lại trong nhà cùng sang Nhật. Cuộc sống của cả gia đình Bình cũng thay đổi từ đó.
Nhịn nhục nghe chửi xứ người
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Bình vào Bình Dương làm công nhân. Nhiều hôm tăng ca nửa đêm mới về đến nhà trọ, nhưng lương vẫn chỉ 7-8 triệu đồng. Trừ mọi chi phí, cả năm mới dư được hai ba chục triệu dằn túi.
Trong lúc đó, nhìn nhiều nhà cao tầng trong làng cứ vậy mọc lên nhờ những đứa con đi xuất khẩu lao động. Ngay cả em gái của Bình đi Nhật gửi tiền về hàng tháng cũng bằng số tiền Bình tích cóp cả năm nên Bình quyết định cũng phải xuất ngoại.
Sau khi tìm hiểu, Bình được một công ty môi giới sắp xếp cho công việc tại một nhà máy sản xuất sữa. “Đơn hàng của tôi là 6.700 USD. Mỗi một hợp đồng đi như vậy họ đều gọi là đơn hàng. Sang đến Nhật, tôi được giao công việc rửa máy móc và dọn phân, cho bò ăn. Tưởng là dễ nhưng không phải, tôi bị chủ chửi suốt năm đầu”, Bình kể lại.
Bình làm việc tại một công ty sữa của Nhật |
Một "đơn hàng" xuất khẩu lao động |
Trang trại quýt mà anh Huy làm việc |