|
Nếu ai đó hỏi bao lâu rồi em ăn Tết xa quê thì em sẽ nói mình không nhớ hết nữa |
Sáng nay, trời Sài Gòn trở lạnh, lâu lắm rồi em mới cảm nhận được cái rét của vùng đất hoa lệ chật kín người này rõ rệt đến thế. Tự nhiên, nỗi nhớ quê ùa về, những cảm xúc đong đầy chèn nặng tim em trỗi dậy mạnh mẽ. Em nhớ da diết mảnh đất xứ Thanh yêu thương, nhớ những khuôn mặt thân quen, nhớ lắm mùi Tết của quê nghèo nhưng nặng tình nặng nghĩa. Đã ba mươi tuổi đời rồi, em vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai vì nỗi lo cơm áo gạo tiền. Chẳng phải em xấu xí hay kén chọn gì đâu, em cũng mong muốn mưu cầu hạnh phúc riêng như ai, nhưng em còn nhiều lắm những lo toan cho đàn em nhỏ.
Mỗi ngày trôi qua, em chăm chỉ với xe hủ tiếu của mình, chăm chỉ kiếm từng đồng bạc lẻ mặn chát mồ hôi. Với hy vọng những đứa em của em sẽ khác chị nó, sẽ được ăn học nên người, sẽ có một công việc với thu nhập ổn định, sẽ có gia đình riêng yên ấm và trên nữa sẽ được xã hội coi trọng hơn, em đặt mục tiêu đó để luôn biết dằn lòng mình lại mà cố gắng không gục ngã, không tủi thân khi ngước mặt nhìn đời, nhìn người.
Giấc ngủ của em chẳng bao giờ trọn vẹn, bốn giờ sáng thức dậy chuẩn bị cho ngày mới bon chen, em lặng lẽ kéo xe hủ tiếu gõ với bàn ghế, nồi nước dùng, dụng cụ với hy vọng bán hết trước nửa đêm. Đất Sài Gòn ngày em đặt chân lên lạ lùng lắm, ánh mắt em đượm buồn từ đó đến bây giờ, em nghèo, em ít học, đời em bình thường chỉ như vậy thôi. Sài Gòn nhiều bon chen giúp em kiếm sống, giúp em nuôi những đứa em bằng tất cả những yêu thương em dành trọn. Em nhớ lắm sông quê, nhớ những mùa vượt lũ ngập trắng vườn, nhớ tiếng chuông thà nhờ bình yên, nhớ khuôn mặt quen của hàng xóm láng giềng. Mọi thứ trở thành bức tranh tối sáng mà vùng trời ký ức em giữ gìn trân trọng.
Tết của em ở đất khách quê người là cái Tết tha hương của những mặc cảm đời người nhiều trăn trở |
Hôm rồi nghe câu hát “Đã lâu lắm rồi không về miền Trung thăm người em...” khiến em nao nao ngước nhìn cuốn lịch đã xé dở đón năm mới 2019. Nếu ai đó hỏi bao lâu rồi em ăn Tết xa quê thì em sẽ nói mình không nhớ hết nữa. Chẳng phải em bạc tình bạc nghĩa với nơi chôn rau cắt rốn đâu, chỉ vì càng nhớ càng mong thì càng thấy thương cảm cho phận mình. Lo cho các em không bữa đói bữa no thất thường, để chúng được cắp sách đến trường như bè bạn cùng trang lứa là nhiệm vụ em đặt lên hàng đầu. Thành ra em phải gác lại niềm vui riêng vào đáy tim buồn, thành ra em trở thành người bạc bẽo với mảnh hồn quê là vì thế.
Cuộc sống là muôn màu, em không đổ lỗi cho đấng sinh thành hay hoàn cảnh gia đình sao nghèo đói đến vậy. Em chỉ thấy bùi ngùi mỗi lần nghe rộn rã những bài hát xuân, khi ra chợ mua cuốn lịch mới, khi nhìn theo dòng người nườm nượp đi mua sắm quà Tết, đi đặt vé tàu, vé xe. Tết của em ở đất khách quê người là cái Tết tha hương của những mặc cảm đời người nhiều trăn trở. Chỉ một hũ dưa hành kiệu muối, một cây chả, vài lát nem, nồi cơm trắng và ít bánh kẹo, hạt dưa là xong xuôi Tết rồi.