Hay như đạo diễn Charlie Nguyễn đã thành thật bày tỏ về thực trạng sản xuất, “Trong bối cảnh làm phim hiện tại, nếu tôi mang một kịch bản phim (tạm gọi) là dòng phim nghệ thuật đến chào hàng các nhà đầu tư, họ sẽ từ chối ngay. Nhà sản xuất- họ là những người làm kinh doanh, họ luôn quan tâm đến việc sinh lời của đồng vốn. Họ chỉ đồng ý đầu tư cho những kịch bản phim mà họ nhìn thấy lời lãi, hay ít nhất, họ nhìn thấy sự an toàn ở trong đó. Làm phim nghệ thuật ở thị trường phim Việt Nam bây giờ là một sự mạo hiểm”.
Quẩn quanh với mối lo “cơm áo gạo tiền”, các đạo diễn Việt gần như đã “ám ảnh” việc xoay vòng vốn và sinh lời cho đồng tiền vốn của nhà sản xuất. Nguyễn Quang Dũng cho ra rạp “Mỹ nhân kế”, dù doanh thu “khủng” lập kỷ lục tới gần 60 tỷ đồng, phim vẫn bị giới phê bình chê tơi tả về độ nhạt nhẽo. Charlie Nguyễn hiện rối bời với phim “Bụi đời chợ Lớn” khi những cảnh võ thuật đánh đấm nhằm bán vé lại bị Hội đồng duyệt phim Quốc gia kêu ca là quá bạo lực.
NSND Đặng Nhật Minh có ý đúng khi cho rằng, các đạo diễn Việt đang đi tìm nhà cao, cửa rộng, đang mải mê đi săn “chân dài”, “siêu xe” để làm phim, để bán vé. Đã từ lâu, không còn ai đứng từ cuộc sống để lấy chất liệu “đời” cho điện ảnh nữa. Màn ảnh Việt trở thành một thế giới xa hoa, hỗn loạn, đảo điên của những giới nhiều tiền.
Bởi thế, trên màn ảnh ấy, trên những thước phim ấy, người ta không còn nhìn thấy tiếng nói, thấy cá tôi, thấy cá tính của người làm phim. Người làm phim bị lẫn trong đám đông xô bồ, tiếng nói của người làm phim bị “át” đi trong vòng quẩn quanh của xoay vòng vốn.
Như đạo diễn NSND Đặng Nhật Minh khẳng định, “Việt Nam đang đứng trong top những nước nghèo. Cuộc sống của chúng ta đâu chỉ có chân dài, siêu xe? Cuộc sống của chúng ta đâu chỉ có biệt thự, vũ trường và tình yêu của các hotboy-hotgirl? Còn biết bao sự nghiệt ngã ngoài kia, còn biết bao số phận bất hạnh ngoài kia, còn biết bao chuyện đời ám ảnh ngoài kia? Chẳng nhà làm phim nào còn quan tâm…”.
Tại LHP Cannes vừa qua, điện ảnh châu Á đã để lại dấu ấn mạnh mẽ. Giải “Kịch bản hay nhất” thuộc về tác giả Jia Zhangke- Trung Quốc với A Touch of Sin. Giải thưởng vàng của hội đồng giám khảo thuộc về bộ phim Like Father, Like Son của Nhật Bản. Ở hạng mục Un certain regard (giải thưởng quan trọng thứ 2 sau Cành Cọ Vàng) dành cho bộ phim The Missing Picture của điện ảnh Campuchia. Điện ảnh Singapore cũng có giải thưởng ở hạng mục Phim truyện đầu tay xuất sắc với tác phẩm Ilo Ilo của đạo diễn Anthony Chen. |
Theo Dantri