Sau lần ấy, tôi có thêm nhiều cơ hội biểu diễn trong các chương trình ở trường học. Được hát trước hàng nghìn sinh viên là cảm giác không giống bất kỳ một sân khấu nào, nó như một liều thuốc trấn an mỗi khi tôi bị mất cảm xúc trong âm nhạc hay mệt mỏi vì chạy show kiếm tiền. Mọi sầu lo, ưu phiền quên sạch, thậm chí có nhiều khi chỉ muốn “lột hết quần áo” ra để “cháy” hết mình cùng các bạn.
Đến giờ tôi vẫn hay nói với anh Huy, nếu có cơ hội hát cho sinh viên, có thể hạn chế cát-sê hoặc thậm chí không lấy cũng được. Bởi nhờ họ mà tôi như được nạp thêm năng lượng, tìm thêm nhiều nguồn cảm hứng mới trong âm nhạc.
Mảng màu hồng trong sự nghiệp là thế, nhưng cũng có lúc tôi phải đối mặt với quãng thời gian vô cùng mệt mỏi, thậm chí không dám ra đường. Đó là khi tôi bị vướng vào rắc rối với công ty của anh Huy Tuấn. Hàng loạt tin tức đưa về việc “Sơn Tùng ăn cháo đát bát” bủa vây, khiến tôi bị tổn thương vô cùng. Bản thân tôi lúc ấy đặt ra nhiều câu hỏi lớn: "Không hiểu những điều vô căn cứ này ở đâu ra? Tại sao lại là mình?".
Từ sau chuyện với anh Huy Tuấn, tôi không còn biết tin ai nữa. Thậm chí, khi đã quyết tâm làm việc với anh Quang Huy rồi, tôi cũng không dám tin tưởng trọn vẹn mà chỉ khoảng 60 – 70% thôi. Bởi sau cú sốc tinh thần đó, niềm tin đối với tôi mơ hồ lắm. Bản thân tôi còn chẳng tin mình hết 100%. Tôi rất sợ cảm giác lại bị phản bội một lần nữa.
Thời gian anh Huy cũng gọi điện thuyết phục bố mẹ để tôi làm việc cùng là cả một giai đoạn dài và mệt mỏi. Do trước đó, gia đình có đọc được một số thông tin tiêu cực về “ông bầu Nguyễn Quang Huy” trên mạng nên không ai muốn tôi bắt tay cùng anh. Tôi nói với bố mẹ: "Bây giờ nếu không có người đứng đằng sau, con không biết phải làm gì. Nếu cứ ở nhà để mặc báo chí đưa tin không đúng về con như thế, bố mẹ đọc được có cảm thấy đau lòng không?".
Sau thời gian thuyết phục, tạo áp lực, bố tôi đồng ý vào Sài Gòn gặp anh Huy để nói chuyện. Khi đó, ông có nói một câu mà tôi nhớ mãi: “Em coi chừng đấy Huy ạ, anh cũng không phải đơn giản đâu. Con anh đã đậu vào đó rồi thì anh kể cả mất hết luôn cũng phải bảo vệ nó. Bây giờ không ai bảo vệ nó thì anh phải là người đứng ra bảo vệ nó”.
Người ngoài cuộc bình thường nghe có thể sẽ buồn cười nhưng tôi hiểu rằng, do người bố quá yêu thương con mình nên tự khắc sẽ “xù gai” lên để bảo vệ nó mà thôi. Bởi từ sau vụ rắc rối với công ty cũ, bố mẹ tôi rất sợ showbiz, mà bản thân tôi cũng thấy sợ lắm.
Điều tôi bị thuyết phục ở đạo diễn Quang Huy là trong mắt anh, có một khát khao và sự liều lĩnh muốn chinh phục ước mơ mà tôi đang có sẵn trong đầu. Khi ngồi cùng nhau, chúng tôi chỉ nói đến hoài bão, muốn chạm đến đến những thứ xa vời mà chưa ai dám làm. Thời gian đó khắng khít đến nỗi, chú dì, bố mẹ nghĩ hai thằng cứ như đang yêu nhau, còn căn dặn tôi cẩn thận coi chừng giới tính anh Huy có “vấn đề”.
Gần đây, sự việc khiến tôi bị sốc và buồn rất nhiều đó là khi nghe một ca khúc từ những người anh em trong cộng đồng underground dùng lời lẽ không hay nói về mình. Buồn là cảm giác đương nhiên, nhưng tôi không thể cứ lần nào có chuyện cũng đứng ra giải thích “Tôi không phải như thế”, mà chỉ mong rằng, nếu có cơ hội ngồi nói chuyện với nhau chắc chắn họ sẽ hiểu mình.
Trong những câu chuyện gây tranh cãi từ trước đến nay, tôi không bao giờ đánh giá người khác đúng - sai thế nào, bởi quan điểm mỗi người đều khác nhau. Có thể họ chỉ đang nhìn vào cái chất ngổ ngáo trên sân khấu của Sơn Tùng mà vội đánh giá tôi đáng ghét, tính tình ngoài đời cũng chẳng ra sao. Nhưng thử hỏi lên sân khấu, người nghệ sĩ không bộc lộ cái “điên” đặc biệt của mình thì ai xem? Thế nên, tôi luôn để trong đầu mình suy nghĩ: “Trên sân khấu, mày có thể là vua, là ông hoàng. Nhưng khi bước xuống sân khấu, mày chỉ là một thằng Nguyễn Thanh Tùng bình thường và mày phải sống đàng hoàng với tất cả mọi người mà không được phép kiêu căng”.
Trước khi bước chân vào nghề, tôi chỉ nhìn cuộc sống toàn là màu hồng thôi. Nhưng sau những tháng năm trải nghiệm đầy khó khăn trong showbiz, tôi luôn tự hỏi:“Sao mình sống thật lòng với con người mình mà mọi người lại không thật lòng với mình? Sao những người lớn, những đàn anh lại làm thế với tôi?”.
Những lúc khó khăn nhất, cô đơn nhất, tôi cũng chỉ biết gọi điện về tâm sự với bố mẹ rồi thôi, chứ đâu thể đi giải thích được hết với mọi người những mệt mỏi mà mình đối mặt.
Sống cuộc sống của người nổi tiếng được nhiều thứ nhưng phải chấp nhận đánh đổi không ít. Đôi lúc tôi cũng mong mình có thể tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân như bao người khác, tụ tập bạn bè đi ăn uống chơi bời chốn công cộng, thoải mái thể hiện tình yêu đến người mình thích…, mà không phải lo chuyện bị soi mói, suy xét. Những khi một mình đối mặt với hàng loạt khó khăn, bão tố ập đến, tôi tự hỏi rằng: “Có phải mình đang đánh mất quá nhiều thứ hay không?”.
Liveshow “M-TP Ambition - Chuyến bay đầu tiên” sắp tới của tôi lấy cảm hứng từ câu chuyện có thật từ chính bản thân mình, từ chuyến bay đầu tiên còn nhiều bỡ ngỡ năm xưa. Cảm xúc chân thật đó, tôi muốn gói gém cẩn thận và gửi gắm đến từng khán giả của mình thay lời nhắn nhủ rằng: “Mục đích của chuyến bay năm ấy là vì Tùng muốn mình được hát, và ngày hôm nay tái hiện lại nó, Tùng vẫn giữ nguyên ý nghĩa này. Dù có 50, 60 tuổi, Tùng vẫn luôn mong có một người nào đó còn ngồi cạnh nghe mình hát”.